Thời gian vừa qua, một bài nói chuyện được lan
tỏa rất rộng trên mạng internet, liên quan đến vấn đề Chủ quyền Biển đảo.
Đó, là bài nói chuyện của tay Đại tá Trần Đăng
Thanh, Học viện Chính trị, Bộ Quốc Phòng.
Vấn đề ở chỗ, bài nói chuyện trực tiếp đã được
gỡ băng một cách bôi nhọ rất có chủ đích. Tay Thanh nói như thế nào, thì gỡ
băng y hệt như thế, kể cả những tiếng “à, ờ” hay là “kính thưa các đồng chí”
(một lối nói chuyện miệng phổ biến), thậm chí, rận còn cố tình đệm những chữ
“vỗ tay” sau mỗi lần ngắt nội dung, với hàm ý mỉa mai. Dù việc này là hết sức
bình thường trong ngữ cảnh trao đổi trực tiếp.
Chưa bàn tới nội dung bài nói chuyện, thì chỉ
riêng việc gỡ băng như thế, mình đã cho rằng, động cơ của người thực hiện là
không khách quan, và không công bằng với những gì mà vị tay đại tá đã nổ trong
hơn hai tiếng đồng hồ.
Một thằng đệ đã trực tiếp chỉnh lại trên cơ sở
bản gỡ được lan truyền trên mạng và gửi mình đăng tải lại, với mong muốn người
đọc sẽ tiếp cận bài nói chuyện của Đại tá Thanh được rõ ràng hơn, dễ dàng hơn,
và súc tích hơn.
Cần góp ý thêm. Tks.
……………………………………………………………………….
.................................................................................
Kính thưa các đồng chí lãnh đạo Đảng ủy khối các trường Đại
học.
Kính thưa các thầy Hiệu trưởng, Hiệu phó, các đồng chí trong
lãnh đạo các trường Đại học hay nói một cách nôm na nhất, gia đình nhất, là các
đồng chí làm công tác giáo dục đào tạo.
Trước hết, tôi rất cảm ơn Ban lãnh đạo
và Đảng ủy khối đã cho tôi một điều kiện, một cơ hội để tiếp xúc, để trao đổi
với tất cả các đồng chí một số vấn đề về tình hình Biển Đông. Đây là một vấn đề
rất nóng và ngay trong lòng thủ đô Hà Nội của chúng ta cũng rất nóng. Xin cảm
ơn các đồng chí và kính chúc các đồng chí sức khỏe, làm tốt cái nhiệm vụ sự
nghiệp giáo dục đào tạo của chúng ta.
Đó là thực hiện ba chức năng.
Chức năng đầu tiên và là quan trọng
nhất, là dạy người. Chức năng thứ hai là dạy chữ, và thứ ba là dạy nghề. Xin
trân trọng cám ơn các đồng chí!
Theo đề nghị, chiều hôm nay tôi sẽ nói
về tình hình Biển Đông và chủ trương của nhà nước chúng ta về chủ quyền trên
biển hiện nay. Nội dung sẽ gồm hai phần:
Phần thứ nhất, mời các đồng chí xem một
đoạn video clip khoảng độ 20 phút, về 5 sự kiện của thế giới 2009. Nói là năm 2009,
mà bây giờ lnăm 2012 chúng ta mới xem thì có vẻ là lạc hậu, nhưng thực ra, mãi tới
2010, chúng ta mới tổng hợp được. Năm sự kiện đó đến nay vẫn còn giữ nguyên giá
trị, và phát triển thêm.
Sau khi xem xong, tôi sẽ nói thêm về 5
nước, tổng quan tình hình thế giới một
chút về nước Mỹ, nước Nga, về Trung Quốc, về Cộng hòa dân chủ hồi giáo Iran và
Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên.
Sau đó chúng ta sẽ nói về tình hình
Biển Đông. Báo cáo các đồng chí, tôi sẽ nói thêm một số vấn đề về các
thế lực thù địch đang chống phá chúng ta trong tình hình hiện nay, đặc biệt
là đối với các khối trường Đại học, Cao đẳng hiện nay.
Trước hết là như vậy! Và trong quá
trình trao đổi, tôi xin tiếp thu ý kiến của các đồng chí để làm sao chúng ta
làm tốt công tác tuyên truyền, bởi vì chúng ta phải thừa nhận một điều, là so
với Trung Quốc thì công tác tuyên truyền của chúng ta còn kém hơn họ. Họ tuyên
truyền có bài bản hơn, chúng ta còn nhiều điều phải phấn đấu!
Trước hết là mời các đồng chí xem một
đoạn video clip đã.
(xem video)
……………………………………………………………………….
Kính thưa các đồng chí, chúng ta vừa
xem 5 sự kiện của 2009, nhưng 5 sự kiện này đến nay vẫn giữ nguyên giá trị và
tôi xin nói thêm, tổng quan, để các đồng chí hình dung thêm.
Trước hết là về nước Mỹ, sau đó Nga,
đến Cộng hòa Hồi giáo Iran, Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên, và cuối cùng
là anh bạn sơn thủy thì tương liên, lý tưởng thì tương thông, văn hóa thì
tương đồng, vận mệnh thì tương quan. Anh bạn đấy là cuối cùng, và sẽ nói nhiều nhất với các đồng chí.
Trước hết, là cảm nhận của tôi về ngày
hôm nay. Đời người có rất nhiều điều hạnh phúc nhưng hôm nay có lẽ là một trong
những hạnh phúc của tôi, đó là được đi nói, được giảng bài ở bốn Hội nghị phật
giáo Đại Cửu viện, và hôm nay lại được nói với đội ngũ trí tuệ nhất của đất
nước chúng ta, đó là các thầy các cô Hiệu trưởng, Hiệu phó rồi các Bí thư Đảng
ủy, các Trưởng phòng sinh viên.
Đương nhiên là trong số này có một số
đồng chí đã qua Học viện chính trị học bồi dưỡng quốc phòng an ninh, và các
đồng chí đều là những học viên giỏi thậm chí là có những đồng chí là học viên
xuất sắc như là thầy Hiệu trưởng trường Đại học Y - vừa luận văn giỏi, bắn súng
giỏi. Rồi đồng chí Phó giám đốc Học viện Tuệ Tĩnh, cô Yến chẳng hạn. Rồi thầy
Phó Hiệu trưởng Đại học Lâm nghiệp chẳng hạn, đều là những học viên giỏi cả.
Tôi rất tự hào về đội ngũ trí thức của
chúng ta bởi vì vừa có tâm, vừa có tầm. Hôm nay được báo cáo trước các thầy, phần
nào cũng tâm lý nhưng thôi, cũng xin phép là lượng thứ cho chuyện đó.
Trước hết, là tình hình nước Mỹ.
Nước Mỹ đến năm 2011 tên của họ vẫn
không có gì thay đổi, vẫn là Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ. Rồi dân số nước Mỹ hiện nay,
đến năm 2011 là 301 triệu người dân, mà theo dự báo là đến năm 2030, 2040, 2050
thì vẫn chưa có một cường quốc nào vượt qua nước Mỹ.
Nói như cựu Tổng thống Mỹ George Bush,
nước Mỹ phải có trách nhiệm định hình thế giới, không để cho thế giới định hình
nước Mỹ. Và tại sao ông Bush nói câu đó? Bởi vì ông Bush dựa vào cơ sở thực tế
của nước Mỹ!
Nước Mỹ nói được điều đó, bởi vì nước
Mỹ có một số vấn đề cụ thể như sau.
Trước hết, về sức mạnh kinh tế. Hiện
nay Mỹ vẫn là đầu tàu số 1 thế giới về kinh tế, tổng thu nhập GDP của nước Mỹ -
một năm là 14.700 tỷ đô la, gấp chúng ta khoảng 150 lần.
Thứ hai về sức mạnh quốc phòng của Mỹ. Hiện
nay một năm nước Mỹ, tính đến năm 2011, chi khoảng 680 tỷ đô la đến 700 tỷ đô
la cho quốc phòng. Và Mỹ vẫn đang thực hiện chiến lược quốc phòng tiến công
chặn trước, đánh đòn phủ đầu.
Mỹ vẫn thực hiện công thức 10-30-30, nghĩa
là gì? Là chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh 10 ngày, tiến hành một cuộc chiến
tranh 30 ngày và kết thúc một cuộc chiến tranh 30 ngày!
Có nghĩa, một năm nước Mỹ có thể tổ
chức 5 cuộc chiến tranh, mỗi cuộc chiến tranh 70 ngày.
Nước Mỹ hiện nay có hơn 80 căn cứ quân
sự ở nước ngoài và ngay khu vực Đông Bắc Á. Riêng Đông Bắc Á, Mỹ đang đóng quân
đồn trú tại Nhật Bản 70.000 quân, tại Hàn Quốc 28.000 quân. Và các nước này, đang
phải nuôi toàn bộ từ A tới Z, để họ bảo vệ an ninh cho Nhật Bản và Hàn Quốc.
Nước Mỹ đang có hai liên minh quân sự ở
Đông Nam Á, là liên minh quân sự Mỹ – Philippines, liên minh quân sự Mỹ – Thái
Lan. Hiện nay, Mỹ vẫn là cường quốc số 1 và có lẽ là đối trọng về mặt quân sự
chỉ là Nga hoặc Trung Quốc. Về khoa học công nghệ, các đồng chí đây là các nhà
khoa học, tôi cũng xin thông báo, là cứ 100 cái phát minh trên thế giới thì
nước Mỹ có 51 cái. Như vậy Mỹ là chiếm tỷ trọng 51% phát minh thế giới.
Tất nhiên họ không dùng sức mạnh quân
sự như trước kia mà họ dùng phương pháp khác. Tôi sẽ nói thủ đoạn chống
phá của phương Tây đối với Việt Nam chúng ta ở phần cuối. Hiện nay, nước Mỹ
đang tìm mọi cách, kể cả đề nghị, ca ngợi đưa Trung Quốc ra vấn đề luật pháp quốc tế, rồi ủng hộ
Việt Nam giải quyết vấn đề đa phương, vấn đề song phương v.v…
Thực ra mà nói, Mỹ đang thực hiện chiến
lược hai mặt.
Một mặt, đang dùng Việt Nam như một lực
lượng tiên phong để chặn Trung Quốc.
Mặt thứ hai, đang tìm mọi cách để phá
vỡ mối quan hệ đoàn kết lâu đời của Việt Nam, giữa nhân dân Việt Nam và nhân
dân Trung Quốc mà người hưởng lợi sẽ là nước Mỹ.
Về mặt quốc phòng an ninh, người Mỹ
đang muốn quay lại Biển Đông, bởi vì 70% đến 90% thiết kế cho lực lượng hạm đội
7 ở Thái Bình Dương là phải qua Biển Đông. Các công ty dầu khí của Mỹ cũng đang
muốn có vị trí ở Biển Đông. Và vấn đề nữa, là Mỹ đang tìm mọi cách để kiềm chế,
bởi vì Mỹ đã xác định Trung Quốc hiện nay là kẻ thù giả định trong hai thập
niên vừa qua. Hiện nay Trung Quốc mới là đối trọng tương đương với Mỹ, mặc dù
thương mại hai bên là …(không nghe rõ) một năm. Về mặt thương mại là
khoảng 500 tỷ đô la. Nhưng Mỹ và Trung Quốc hiện nay đang xác định nhau là kẻ
thù ổn định, do đó Mỹ đang tìm mọi cách để có mặt tại Đông Nam Á qua
Philippines, qua Thái Lan và đặc biệt là Mỹ đánh giá rất đúng vai trò của Việt
Nam.
Về mặt quốc phòng nói riêng, Mỹ cũng
đang rất muốn là có được quân cảng Cam Ranh, bởi vì quân cảng Cam Ranh là một
trong ba cảng tốt nhất thế giới. Một của Canada, một của Mỹ và một là cảng Cam
Ranh của chúng ta. Nó tốt nhất thế giới bởi vì sao? đường dẫn - tức là luồng
dẫn rộng 50 cây số, mà từ rất xa và sát bờ - độ sâu đến tận bờ là 50m. Tàu ngầm
có thể cập bến cập bờ không cần phải cầu cảng. Về mặt quân sự là như vậy.
Thứ hai, về Liên bang Nga.
Năm 1989, ông cựu tổng thống Mỹ Nixon
viết cuốn sách “1999 – chiến thắng không cần chiến tranh”, có nghĩa là Mỹ dự
báo rằng mười năm nữa Liên Xô mới sụp đổ. Nhưng sau hai năm, 1991 Liên Xô sụp
đổ.
Hôm nào có điều kiện tôi sẽ nói về diễn
biến hòa bình, nói sâu hơn về tại sao Liên Xô sụp đổ sau hai năm? Xin hẹn các
đồng chí ở dịp khác nếu có điều kiện.
Sau năm 1991 Liên Xô sụp đổ, năm 1992
Liên bang Nga ra đời với tư cách là một quốc gia độc lập trong cộng đồng các
quốc gia SNG và Liên bang Nga được thừa hưởng mọi quyền lợi của Liên Xô cũ. Và
8 năm cầm quyền từ năm 1992 đến năm 2000, người đứng đầu nhà nước Liên bang Nga
là Boris Yeltsin. Sau khi đứng ở cương vị cao nhất, Boris Yeltsin ra hai quyết
định. Một là cấm Đảng Cộng sản hoạt động, hai là không trả lương cho những
người đã từng tham gia chính quyền Sô Viết.
Hiện nay, các đồng chí đang công tác
chưa có sổ hưu, nhưng trong một tương lai gần hoặc một tương lai xa chúng ta
cũng sẽ có sổ hưu và mong muốn mỗi người chúng ta sau này cũng sẽ được hưởng sổ
hưu trọn vẹn. Tôi đi giảng cho tất cả các đối tượng, bảo vệ tổ quốc Việt Nam
thời XHCN hiện nay có rất nhiều nội dung, trong đó có một nội dung rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta, đó là bảo vệ sổ hưu
cho những người đang hưởng chế độ hưu, và bảo vệ sổ hưu cho những người tương
lai sẽ hưởng sổ hưu, ví dụ các đồng chí ngồi tại đây.
Cho nên phải nói rõ luôn, hiện nay
chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ bằng được Tổ quốc Việt Nam thời XHCN.
Sắc lệnh thứ nhất, là cấm Đảng cộng sản
hoạt động, sắc lệnh thứ hai là không trả lương cho những người đã từng tham gia
chính quyền Sô Viết. Có lẽ một cách công bằng nhất, tám năm làm Tổng thống,
Boris Yeltsin đã đưa nước Nga thụt lùi nhiều bước. Bởi vì thừa hưởng mọi quyền
lợi của Liên Xô cũ, từ một cường quốc về mặt kinh tế trở thành con nợ, từ một
siêu cường quốc phòng trở thành một người phản ứng về quốc phòng an ninh rất
lúng túng, đặc biệt là sau sự kiện Kosovo 1999. Và có lẽ công lao duy nhất của
Boris Yeltsin là phát hiện ra Putin và đưa Putin ra bầu cử để đề cử làm Tổng
thống.
Sau khi Putin được bầu, 8 năm làm tổng
thống, trong hai nhiệm kỳ 2000-2004, 2004-2008 và làm Thủ tướng 2008 đến ngày
9-5-2012, và từ ngày 9-5-2012 đến nay là Tổng thống. Putin cùng với người bạn
song hành của mình là Medvedev đã chèo lái con thuyền nước Nga, cùng với nhân
dân Nga vượt qua mọi thác ghềnh. Từ là một con nợ, Liên bang Nga đã trả nợ xong
và trở thành những người có tích lũy. Và về mặt kinh tế, thành tựu đáng kể nhất
của Liên bang Nga là đã tích lũy được một vốn đáng kể và trở thành thành viên
Tổ chức thương mại thế giới thứ 156 sau 18 năm đàm phán rất căng thẳng.
Năm 2006, thì Việt Nam trở thành thành
viên thứ 150 của tổ chức thương mại thế giới, và Liên bang Nga sau 18 năm đàm
phán rất gian khổ thì mới đạt được là thành viên thứ 156. Về mặt kinh tế, ngoài
sức mạnh kinh tế của Liên bang Nga ra, chúng ta phải thừa nhận Liên bang Nga
được một tài sản thiên nhiên ưu đãi - đó là toàn bộ sa mạc Siberia rộng lớn.
Toàn bộ sa mạc Siberia ấy là nguồn năng lượng khí đốt và dầu mỏ vô cùng phong
phú. Hiện nay 70% các loại năng lượng, khí đốt và dầu mỏ của các nước Tây Âu là
tùy thuộc vào nước Nga. Cho nên, các nước Tây Âu rất sợ va chạm với Liên bang
Nga. Bởi nếu va chạm, nếu chọc tức Matxcova, thì Nga chưa cần sử dụng sức mạnh
quân sự, chỉ cần đóng van khí đốt, thì lập tức nhân dân của Tây Âu đã khốn khó.
Về sức mạnh quốc phòng của Liên bang
Nga, nếu năm 1999 sự tiến công của khối quân sự Bắc Đại Tây Dương, tiến công
vào Kosovo và Liên bang Nga phản ứng rất chậm, nhưng sự kiện năm 2008 câu
chuyện của Gruzia, thì Liên bang Nga đã phản ứng rất nhanh. Và hiện nay Liên
bang Nga đã sản xuất được những loại vũ khí có thể chọc thủng mọi mạng lưới
phòng thủ tên lửa.
Hiện nay, Mỹ và Nato đang bỏ ra 170 tỷ
đô la để xây một hệ thống phòng thủ tên lửa, gọi tắt là NND. Nhưng Nga đã chế
tạo ra loại tên lửa Skender tầm bắn … (không nghe rõ), 11.700 cây số có
thể xuyên thủng mọi lá chắn phòng thủ tên lửa. Cách đây khoảng hơn hai tháng,
ông Tổng thống Putin và Bộ trưởng Bộ quốc phòng Nga tuyên bố trước 50 nguyên
thủ quốc gia và Bộ trưởng Bộ quốc phòng của Châu Âu, Châu Á rằng: Liên bang Nga
sẽ sẵn sàng tiến công chặn trước, đánh đòn phủ đầu với tất cả các cơ sở hạt
nhân, các cơ sở tên lửa, những quốc gia nào đe dọa an ninh nước Nga. Và người
Nga họ nói, họ sẽ làm được. Đấy là sức mạnh quân sự của Liên bang Nga.
Nga vẫn làm kinh tế kết hợp với quốc
phòng, là gì?
Mỗi một năm họ bán vũ khí được 10 tỷ đô
la, họ làm rất tốt. Việt Nam chúng ta là một trong mười quốc gia mua và nhập vũ
khí nhiều của Nga. Và Nga hiện nay đang dần dần quay lại như một cường quốc,
như thời Liên Xô, như họ vốn có.
Câu hỏi đặt ra Liên bang Nga cần gì ở
Việt Nam?
Nga đang xác định là quay lại khu vực
Châu Á Thái Bình Dương, đặc biệt là khu vực Đông Nam Á. Hội nghị APEC vừa rồi, cũng
lựa chọn một nước ở Đông Bắc Á để tổ chức.
Chủ tịch nước của chúng ta thăm một
nước ở khu vực đó đã thấy rằng Liên bang Nga đang rất cần quay lại khu vực Đông
Nam Á, Đông Bắc Á và đặc biệt là Việt Nam của chúng ta. Nếu cách đây hơn hai
thập niên thì Liên bang Nga, Liên Xô cũ đã từng cố vấn quân sự tới cấp sư đoàn
của chúng ta. Họ đã từng cung cấp cho mọi vấn đề về mặt quân sự cho chúng ta.
Do đó họ cũng đang muốn thông qua Việt Nam để quay lại. Và đối với Việt Nam,
Liên bang Nga đánh giá rất cao Việt Nam, là một nước thủy chung son sắt. Có lẽ
trong hội trường của chúng ta, nhiều đồng chí đã từng công tác tại Liên bang
Nga, Liên Xô hoặc là đào tạo tại nước Nga, Liên Xô cũ.
Cho nên chúng ta thấy, chúng ta được
đào tạo, chúng ta về Việt Nam công tác, chúng ta đã mang hình ảnh Liên Xô cũ,
đất nước của bạch dương, về đất nước chúng ta.
Nga đang muốn quay lại đất nước chúng
ta. Và một trong những điều họ rất mong muốn, là cũng muốn thuê cả Cam Ranh của
chúng ta, như người Mỹ đã từng đề nghị. Và chắc chắn, chúng ta cũng sẽ không
cho bất cứ nước ngoài thuê mướn, bất cứ một quốc gia nào! Bởi vì chúng ta cũng
đã ký với một số quốc gia, sẽ không cho bất cứ một quốc gia nào thuê mượn hoặc
đóng đồn trú trên địa bàn của chúng ta, để uy hiếp an ninh quốc phòng đối với
những quốc gia khác.
Nước thứ ba, là Cộng hòa Hồi giáo Iran.
Nếu nói đạo Hồi trên thế giới, tổng số
người dân đạo Hồi hiện nay chiếm khoảng 1,1 tỷ dân. Và tập trung ở khu vực
Trung Á là chủ yếu. Trung Á là khu vực tiếp giáp giữa Châu Âu và Châu Á. Nơi
đó, người đạo Hồi, đã trải qua chinh chiến trận mạc qua nhiều thế kỷ, và khả năng
thiện chiến trên bình địa trước kia và trên sa mạc hiện nay của họ phải nói là
rất giỏi. Tôi dùng chữ thiện chiến, tôi tránh chữ hiếu chiến, bởi vì có người
nói là người Hồi giáo rất hiếu chiến nhưng tôi không muốn dùng từ đó. Tôi dùng
chữ thiện, thiện chiến.
Khu
vực Đông Nam Á có một quốc gia đó là Indonesia. Indonesia là một đất nước
khoảng 250 triệu dân nhưng có khoảng 85% dân số là Hồi giáo. Người Hồi giáo ở
khu vực Đông Nam Á ôn hòa hơn. Tôi nói chữ “họ ôn hòa hơn” người Trung Á.
Và khi nói tới Đạo Hồi thì người ta nói
đến là thánh Allah, và biểu tượng của Hồi Giáo là Bộ Kinh Koran, hơn 3000 điều.
Người Hồi giáo quan niệm thánh Allha có sức mạnh toàn năng, sinh ra bẩy tầng
trời, bẩy tầng đất, bẩy tầng địa ngục. Và người Hồi giáo muốn làm những điều, như
muốn nhào nặn lại trái đất này để theo đúng ý định của thánh Ala.
Khu vực Trung Á có một nước Cộng hòa
Hồi giáo, là Iran, và đặc biệt là sau cuộc bầu cử năm 2009, tổng thống
Ahmadinejad đã thắng cử và tuyên bố chương trình hạt nhân của Iran là một con
tàu không có phanh, không có số, chỉ có số tiến, không có số lùi. Luật pháp
quốc tế cho phép nghiên cứu năng lượng hạt nhân, nhưng các nước phương Tây nghi
ngờ và sợ rằng Cộng hòa Hồi giáo Iran thông qua nghiên cứu năng lượng hạt nhân
để phát triển hạt nhân.
Hiện nay trên thế giới có 8 quốc gia có
vũ khí hạt nhân. Thế giới đang kêu gọi không có vũ khí hạt nhân, nhưng thế giới
không công bằng ở chỗ, 8 nước có vũ khí hạt nhân không hủy bỏ các vũ khí hạt
nhân đã có, nhưng lại cấm các nước khác không phát triển. Bất bình đẳng ở chỗ
đó!
Do đó, Cộng hòa Hồi giáo Iran kiên
quyết phát triển năng lượng hạt nhân vì mục tiêu hòa bình. Còn câu chuyện người
ta từ năng lượng hạt nhân vì mục tiêu hòa bình, họ sản xuất vũ khí hạt nhân hay
không là việc của họ, ta không bàn ở đây. Nhưng về mặt quốc phòng mà nói, Cộng
hòa Hồi giáo Iran tuyên bố rằng hiện nay đang hình thành một trung lưu mới. Và họ
sẵn sàng xóa bỏ, xóa sổ một quốc gia, đó là Israel. Bởi vì Israel là một đồng
minh thân cận nhất của Mỹ ở Trung Đông, là một quốc gia có sở hữu vũ khí hạt nhân.
Ông Tổng thống Ahmadinejad đang quyết tâm làm điều đó. Mặc dù hơn 30 năm nay
Cộng hòa Hồi giáo Iran chịu rất nhiều lệnh trừng phạt, cấm vận của các nước của
Tổ chức quân sự Bắc Đại Tây Dương và danh nghĩa là Liên hợp quốc nhưng họ vẫn
đứng vững. Chắc chắn rằng Cộng hòa Hồi giáo Iran có đủ sức mạnh để bảo vệ quyền
lợi của họ, kể cả họ làm những điều mà chúng ta không mong muốn, đó là xóa sổ
nhà nước Israel.
Nước thứ tư, là Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên.
CHDCND Triều Tiên, một quốc gia có 23
triệu dân, ở khu vực Đông Bắc Á, không được thiên nhiên ưu đãi, khí hậu vô cùng
khắc nghiệt, nóng thì đến cháy đất, mưa thì đến thối đất. Cơn bão số 5 vừa qua,
đất nước chúng ta ảnh hưởng, thì CHDCND Triều Tiên cũng hơn 200 người chết và
hơn 20.000 người dân mất nhà cửa. Đất nước của họ vô cùng nghèo, nghèo về kinh
tế. Nghèo đến nỗi, không biết trong đây đã có đồng chí nào đi công tác CHDCND
Triều Tiên nhưng các đồng chí học Học viện Quốc phòng an ninh đã đi rồi thông
tin lại, thì tôi có thể nói rằng, họ nghèo đến nỗi cán bộ cấp Cục, cấp Trung
ương đi nước ngoài phải đến Cục đối ngoại mượn giày, mượn cà vạt, mượn comple,
mượn vali đi công tác xong, về lại trả lại Cục đối ngoại. Và mỗi một năm 2/3
người dân CHDCND Triều Tiên phải nhận viện trợ về mặt lương thực của nhà nước. Vừa
rồi Chính phủ của chúng ta viện trợ cho CHDCND Triều Tiên 5000 tấn lương thực.
Họ nghèo về kinh tế nhưng họ lại quá
thừa về lòng yêu nước. Lòng yêu nước của họ như những năm 60, 70 của thế kỷ 20
ở đất nước chúng ta. Về mặt lý thuyết, thì CHDCND Triều Tiên vẫn đang trong
trạng thái chiến tranh. Cuộc chiến tranh 1951 – 1953 mới gọi là hiệp ước tạm
đình chiến. Năm 2009 họ phóng một quả tên lửa. Mới đây nhất năm 2012, ngày 12-4-2012,
họ cũng phóng một quả tên lửa nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh của cố chủ
tịch Kim Nhật Thành. Trước khi phóng quả tên lửa ấy, họ báo cáo với cơ quan
quản lý vũ trụ của Liên hợp quốc trước 60 ngày. Mời 70 nhà báo của các hãng
thông tấn báo chí lớn nhất thế giới đến tận bệ quả tên lửa để quay phim, ghi
hình, chụp ảnh đưa tin. Và quả tên lửa ấy chỉ bay trong khoảng không vũ trụ có
1 phút 28 giây sau đó rơi xuống biển, nhưng cái điều họ đạt được ngoài sự mong
đợi của họ.
Khi thấy CHDCND Triều Tiên chuẩn bị
phóng quả tên lửa, thì từ Obama – Tổng thống của Mỹ, Lee Myung-bak – Tổng thống
Hàn Quốc, Thủ tướng Nhật Bản, Chủ tịch nước rồi Tổng Bí thư của Đảng Cộng sản
Trung Quốc Hồ Cẩm Đào rồi đến Tổng thống Nga Putin v..v… và nhiều Bộ trưởng Bộ
Ngoại giao đã phải chạy đi chạy lại, chạy đôn chạy đáo. Riêng thủ đô Seoul Hàn
Quốc phải dừng mọi hoạt động để tập báo động xuống hầm 3 lần. Đất nước Nhật Bản
phải triển khai rất nhiều tên lửa Patriot đánh chặn, sợ rằng tên lửa của Triều
Tiên bay qua khoảng không của Nhật Bản. Quả tên lửa ấy chỉ bay trong khoảng
không vũ trụ 1 phút 28 giây!
Có thể diễn ra trong 2 khả năng.
Thứ nhất, họ chưa đủ khả năng về khoa
học công nghệ để đưa quả tên lửa đấy vào quỹ đạo mong muốn của họ. Thứ hai, họ
cố tình làm như vậy. Dù diễn ra trong khả năng nào thì cái họ đạt được, là họ
đã đánh lừa được tất cả các ông lớn, họ làm tất cả các nước lớn mất ăn mất
ngủ và rất là lo lắng về quả tên lửa của họ. Cái điều mà chúng ta phải cần học
tập.
Việt Nam vừa qua đi Olympic London, một
loạt vận động viên hoành tráng nhất từ trước đến nay, 18 vận động viên. Nhưng
đi thế nào thì về như thế đấy, và vẫn nói một câu là đi nghiên cứu, đi tiếp xúc
là chính thôi chứ còn chưa giành được huy chương. Trong khi đó CHDCND Triều
Tiên, một đất nước nghèo như vậy, nhưng lần nào từ Olympic Bắc Kinh họ vẫn có
huy chương, Olympic London 2012 vừa rồi 3 huy chương vàng và một số huy chương
bạc, đồng. Xin thưa các đồng chí, khi hỏi một vận động viên của họ, động cơ nào
để anh đạt được huy chương? Một vận động viên hạng cử tạ 56kg của họ trả lời
rằng: Tôi phấn đấu để đạt huy chương vì tôi phấn đấu để trả ơn, trả công của cố
chủ tịch Kim Chang In và thực hiện đúng lời dặn của Chủ tịch Kim Chang In. Như
vậy, là phải nói, công tác tuyên truyền của họ vô cùng giỏi, vô cùng là nhạy
bén. Họ tôn thờ lãnh tụ đến mức độ như vậy.
Đối với bán đảo Triều Tiên, nay báo cáo
các đồng chí, đặc biệt là quan điểm của Trung Quốc và một số nước khác, sẽ có
ba cái không.
Một là, không có chiến tranh, chiến
tranh không ai muốn cả. Nếu tính 5000 năm trở lại đây thì thế giới đã trải qua
15.000 cuộc chiến tranh lớn nhỏ và làm chết nhiều tỉ người. Và trong tháng 7
vừa qua, có lẽ nhiều đồng chí đã từng tri ân Nghĩa trang đồng chí, Nghĩa trang
Trường Sơn và đặc biệt là Nghĩa trang thành cổ Quảng Trị. Tháng 7 vừa rồi, tôi
có quay lại thành cổ Quảng Trị, 40 năm về trước tôi từng chiến đấu ở đó. Thành
cổ Quảng Trị, nay chúng ta vẫn chưa biết rằng cả Thành cổ 15.000 m2
ấy có bao nhiêu liệt sĩ hy sinh, chúng ta mới giám định lại có khoảng hơn 10.000
liệt sĩ. Bây giờ ta không biết chính xác là bao nhiêu cả. Một mảnh đất 15.000 m2,
tôi xin nói với các đồng chí các nhà khoa học ở đây, 15.000 m2 đất
mà trong 81 ngày đêm phải chịu đựng 328 nghìn tấn bom đạn, có lẽ sắt thép cũng
chảy ra hết. Nhưng chỉ có con người Việt Nam, trí tuệ Việt Nam và lớp lớp sinh
viên Việt Nam của rất nhiều trường Đại học thời đó là tòng quân trên đó. Cho
nên tôi phải nói với các đồng chí, toàn bộ Thành cổ Quảng Trị không có một nấm
mồ riêng, không có một tấm bia riêng mà cả Thành cổ Quảng Trị, 15.000 m2
ấy là một tấm mồ chung của hơn 10.000 cán bộ chiến sĩ ta. Một cựu chiến binh Lê
Tỉnh Dương từ Nha Trang ra thả hoa cho đồng đội của mình, xúc động phải viết 4
câu thơ:
“Đỏ lên Thạch Hãn ơi
sầu nhé
Đáy sông còn đó bạn
tôi nằm,
Góp tuổi hai mươi
thành sóng biếc
Mộ yên bờ bãi mãi
ngàn năm”
Chiến tranh không ai muốn cả. CHDCND
Triều Tiên và Hàn Quốc cũng không muốn có chiến tranh. Nếu chiến tranh, CHDCND
Triều Tiên tuyên bố tên lửa của họ bắn có thể chưa tới bán đảo Alaska của Mỹ nhưng
không bao giờ đánh nhầm, không bao giờ đánh trượt, không bao giờ bỏ sót mục
tiêu của Mỹ, của Nhật Bản, của Hàn Quốc. Đấy là cái điều họ nói, họ làm được.
Các nước khác họ nói ít, họ làm nhiều chứ không giống như ta một bộ phận, một
số địa phương, một số cơ quan nói rõ nhiều nhưng làm không được bao nhiêu.
Hai là, về CHDCND Triều Tiên, thì bán
đảo Triều Tiên này không nằm trong mong muốn có thống nhất. Vì nếu thống nhất
Hàn Quốc sẽ áp sát biên giới Trung Quốc. Và hiện nay CHDCND Triều Tiên đang là vùng
đệm chiến lược của Trung Quốc. Hôm nay tôi phải nói với các đồng chí biết một
thông tin, năm nay tháng 12 chúng ta sẽ kỷ niệm 40 năm chiến thắng Điện Biên
Phủ trên không. Tại sao Nixon ra một sắc lệnh, là thực hiện chiến dịch
Linebacker II đánh hủy diệt Hà Nội, Hải Phòng. Đánh cho Hà Nội, Hải Phòng quay
về thời kỳ đồ đá? Bởi vì đầu năm 1972 ông Nixon đã ngoại giao bóng bàn qua Hàn
Quốc và đến Điếu Ngư Đài gặp ông Mao Trạch Đông. Hai bên đàm đạo trong Điếu Ngư
Đài những nội dung gì thì không biết nhưng khi chia tay ra đến cửa, ông Mao nói
với Nixon một câu rằng: Người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ “Ngươi không đụng
đến ta thì ta không đụng đến ngươi”. Có nghĩa là đánh ở đâu thì đánh trừ biên
giới Việt Nam – Trung Quốc ra. Tôi nói điều đó, để tí nữa tôi nói về Trung Quốc
cho các đồng chí biết. Như vậy, ta phải nói, CHDCND Triều Tiên có cái không thứ
hai Cái không thứ nhất là không chiến tranh, cái thứ hai là không thống nhất.
Và cái không thứ ba là không có vũ khí
hạt nhân. Nhưng cái không vũ khí hạt nhân là Trung Quốc mong muốn nhất chứ còn
CHDCND Triều Tiên họ kiên quyết phát triển để trở thành một cường quốc hạt
nhân. Bởi vì quốc gia nào có vũ khí hạt nhân, coi như có một quả đấm mà có thể
knockout đối phương!
……………………………………………………………………….
Và nước thứ năm
tôi muốn nói với các đồng chí, là anh bạn núi liền núi, sông liền sông,
chung một Biển Đông, chung tình hữu nghị. Hoặc là nói như ông Hồ Cẩm
Đào: sơn thủy thì tương liên, lý tưởng thì tương thông, văn hóa thì tương đồng,
vận mệnh thì tương quan, tay vẫn bắt nhưng chân đá lung tung!!
Tôi phải nói rõ như thế. Hôm nay tôi
phải nói với các thầy ở đây, vì các thầy là trí tuệ của đất nước, và thông qua
các thầy là liên quan đến hàng vạn sinh viên.
Thưa các thầy ở đây, tôi gọi là các
thầy cho dân dã, bởi vì chúng ta làm nghề sư phạm, nghề cao quý nhất trong muôn
nghề, nhưng cũng là nghề khó nhất trong muôn nghề. Nếu nói hiểu lịch sử văn hóa
của Trung Quốc thì trước hết Việt Nam và Trung Quốc là núi liền núi, sông liền
sông, không biết nước nào hình thành trước nước nào? Cái đó còn chờ các nhà
khảo cổ học, các nhà lịch sử. Nhưng về mặt ghi chép lịch sử thì Trung Quốc ghi
chép nhiều hơn chúng ta. Tôi nói ghi chép nhiều hơn chúng ta 15 thế kỷ. Họ ghi
được từ thế kỷ 18 TCN thời nhà Thương. Và hôm nay tôi xin phép nói 6 nhân vật.
Và thông qua 6 nhân vật này để mỗi đồng chí tự hiểu là tại sao người Trung Quốc
lại có văn hóa như vậy, cốt cách như vậy. Tay có bắt mà chân cứ đá.
Trước hết là vào năm 1776 TCN, cách
chúng ta gần 40 thế kỷ. Nhà Thương đầu tiên là nhà nước phong kiến, có một nhân
vật là ông Khương Tử Nha. Và cách đây gần 4000 năm, năm 1776, g Khương Tử Nha
đã viết được một cuốn sách, là “Vũ kim thất thư”. Cuốn sách ấy nôm na gọi là
trị nước dùng người, gồm 6 phần: văn thao là cách trị nước dùng người, vũ thao
là cách dùng binh, long thao bàn về tổ chức quân sự, hổ thao bày binh bố trận,
báo thao bàn về chiến thuật và khuyển thao bàn về quân sự. Phải nói cách đây
gần 4000 năm, nhưng họ đã có những nhân vật xuất chúng như vậy.
Đến thế kỷ thứ 7 TCN và sau này là thế
kỷ thứ 5 TCN, có một nhân vật thứ hai, đó là ông Tôn Vũ mà sau này ông viết
binh pháp gọi là binh pháp Tôn Tử. Binh pháp Tôn Tử sau này được thế giới thừa
nhận. Ông Tôn Vũ là người nước Sở, trong một lần phân chia quyền lực của nước
Sở thì dòng họ Tôn của ông ta gần như bị diệt vong. Và ông ta rất may mắn trốn
chạy được trong rừng. Trong 8 năm ẩn dật ở rừng, ông ta nghĩ những điều ông ta
đã làm, nghĩ những điều ông ta đã học, nghĩ những điều ông ta đã thực hiện trên
chiến trận, và ông ta viết binh pháp. Sau này ông ta móc nối với Vũ Tử Tư là
Đại tướng quân của nước Ngô và lên chức Đại tướng quân của nước Ngô. Ông ta
viết binh pháp. Toàn bộ bộ binh pháp chỉ có 6000 chữ, tương đương với 15 trang
giấy A4 nhưng đầy đủ cả về mưu kế đánh trận và tư tưởng không cần đánh mà
thắng.
Toàn bộ bộ binh pháp của Tôn Tử có 13
thiên gọi là chương. Chương 1 đến chương 12 nói về mưu kế dùng binh, xem phim
Trung Quốc, ta thấy “đánh rắn động cỏ” là mưu kế, “ve sầu lột xác” là mưu kế,
“rút củi đáy nồi” là mưu kế, “rung cây dọa khỉ” là mưu kế, mà hiện nay trên
Biển Đông người Trung Quốc đang thực hiện một số mưu kế “rút củi đáy nồi”,
“rung cây dọa khỉ”, nó rung lung tung cả. và đấy là mưu kế dùng binh!
Còn chương thứ 13, ông ta không nói về
mưu kế dùng binh, nếu nói về diễn biến hòa bình, khi có dịp tôi cũng sẽ nói với
các đồng chí.
Nói về mưu kế tư tưởng không cần đánh
mà thắng, đó là chiến lược diễn biến hòa bình. Ông Tôn Tử từ thế kỷ thứ 5 TCN
đã định ra một mưu kế là trong chiến tranh, đánh mà thắng đã là giỏi nhưng chưa
phải giỏi nhất, không cần đánh mà thắng mới là người giỏi nhất trong chiến
tranh. Và cái tư tưởng không cần đánh mà thắng ấy người xưa đã dùng, người nay
đang dùng, trong tương lai cũng sẽ dùng. Bốn con đường: một là tiền, hai là
hàng, ba là vàng, bốn là gái. Tiền-hàng-vàng-gái, tiền-hàng-vàng-trai là có thể
đánh sập một thể chế chính trị, hạ gục từng đấng quân vương và xem thảm trạng
gục ngã của một số cán bộ chúng ta, thì xin thưa với các đồng chí quanh đi quẩn
lại, có mỗi cái vòng kim cô tiền-hàng-vàng-gái, tiền-hàng-vàng-trai, chấm hết!
.
Nhân vật thứ ba, là Tào Tháo. Người
Việt Nam chúng ta không thích ông Tào Tháo, đúng không? Nói với nhau là “đa
nghi như Tào Tháo” nhưng người Trung Quốc lại rất ca ngợi ông Tào Tháo, vì sao?
Ông Tào Tháo nói một câu: Thà ta mang tiếng hại người chứ đừng bao giờ để người
hại ta. Và ông ta còn nói: người phụ ta một thì ta phụ ngươi mười, người phụ ta
mười thì ta phụ ngươi một trăm.
Và hôm qua xin báo cáo với
các đồng chí, trong một cuộc hội thảo rất hẹp, các đồng chí ở cơ quan chuyên
môn Tổng cục tình báo, Tổng cục an ninh, Bộ tư lệnh biên phòng, Bộ tư lệnh hải
quân v.v.. không tin. Họ nói đủ mọi chuyện, và đúng như hôm qua tôi viết, gộp
tất cả các thông tin đều như nhau hết, đều quay lại một câu đúng như ông Tào
Tháo: Thà ta mang tiếng hại người chứ
đừng bao giờ để người hại ta. Trong khi đó ta đối phó bị động. Tôi phải nói
với các thầy biết, kể cả các trường Đại học, Lãnh đạo sinh viên ở đây cũng vẫn
bị động với công tác tuyên truyền của đối phương. Ở đây phải xin nói với các
đồng chí.
Nhân vật thứ tư, là ông Tôn Trung Sơn.
Trong lịch sử các thầy đã dạy cho sinh viên chúng ta, ông vua cuối cùng rời
khỏi Tử Cấm Thành năm 1911, vương triều cuối cùng của Hoàng đế Đại Thanh. Từ
năm 1912 đến năm 1927 đến cách mạng Tân Hợi, trong khoảng 15 năm đó đất nước
Trung Quốc hỗn quân, hỗn quan rất nhiều phe phái. Và trong thời đại đó thì có
một nhân vật nổi lên đó là Tôn Trung Sơn. Tôn Trung Sơn lúc đó là lãnh đạo cách
mạng tư sản dân quyền. Và thời đó, đất nước Trung Quốc có 400 triệu dân. Ông
Tôn Trung Sơn đã mơ ước xây dựng được một quân đội 40 triệu người và ông ta nói
tới hai phạm trù: quân mạnh thì nước giàu, nước giàu thì quân mạnh. Hai phạm
trù quân và nước, quân là trong nước, đúng không? Quân là một phần của nước
thôi, nhưng ông ta lại đặt là quân mạnh thì nước giàu, nước giàu thì quân mạnh.
Tôi muốn nói như vậy để các thầy lưu ý cho.
Nhân vật thứ năm, là ông Mao Trạch
Đông. Nếu các thầy nếu muốn hiểu lịch sử Trung Quốc xin kính đề nghị các thầy
các cô ở đây đọc hai cuốn sách: một “Giấc mộng kim hoa”, hai “Mao Trạch Đông –
nghìn năm công tội”. Hai cuốn sách đó người Trung Quốc viết về Trung Quốc và
Thông tấn xã chúng ta lược dịch lại. Trong cuốn sách “Mao Trạch Đông – nghìn
năm công tội” do một Đại tá Học viện quốc phòng của Trung Quốc – nguyên là thư
ký trực tiếp về mặt quân sự của ông Mao Trạch Đông viết.Cuốn sách đó khẳng định
ông Mao Trạch Đông công ba tội bảy, ba phần công, bảy phần tội.
Công của ông ta, là có công trong lãnh
đạo cách mạng giải phóng đất nước. Ông ta cùng với Đảng Cộng sản Trung Quốc
lãnh đạo nhân dân Trung Quốc đánh đuổi quân Nhật, đánh đuổi quân Tưởng để giành
được cách mạng tư sản dân quyền.
Nhưng ông ta có bảy phần tội. Tội của
ông ta được thể hiện trong 27 năm ở cương vị Chủ tịch Đảng, Chủ tịch nước. Ông
ta làm chết 57,5 triệu người dân. Riêng cách mạng văn hóa làm chết 21,5 triệu
người dân và để cho chết đói chết rét 36 triệu người dân nữa. Và trong quãng
đời làm cách mạn, ông ta có nói một câu rất nổi tiếng: Chính quyền treo trên
đầu ngọn súng!
Chính quyền treo trên đầu ngọn súng.
Súng là gì? Súng là chuyên chính. Chế độ nào cũng chuyên chính, chiếm hữu nô lệ
cũng có chuyên chính của chiếm hữu nô lệ, phong kiến có chuyên chính của phong
kiến, tư sản có chuyên chính của tư sản, vô sản có chuyên chính vô sản. Nhưng
ông Mao quá lạm dụng chuyên chính, quá lạm dụng cây súng. Ông ta giải thích
súng đẻ ra chính quyền, súng đẻ ra niềm tin, súng đẻ ra chiến thắng, súng đẻ ra
tất cả. Cho nên tất cả là ở súng. Cho nên ông ta làm chết 57,5 triệu người dân.
Và về mặt kinh tế, thông qua đại nhảy vọt toàn dân làm gang thép, ông ta đã làm
thiệt hại nền kinh tế Trung Quốc nhiều tỷ nhân dân tệ. Ông Mao có ba phần công,
bảy phần tội.
Nhân vật cuối cùng, là ông Đặng Tiểu
Bình. Ngoại hình của ông Đặng Tiểu Bình rất nhỏ, rất nhỏ. Nghĩa là nếu mà nhìn
ngoại hình không thôi, nếu ông thầy bói nào không biết bói thì bảo là ông này
không có dáng làm quan. Nhưng mà quan lộ của ông ta vô cùng vất vả, vào rồi lại
ra, vào rồi lại ra, ba lần mới vào được Trung Nam Hải sau khi ông Mao chết. Và
ông Đặng Tiểu Bình đứng vững ở trên Trung Nam Hải, ông ta bắt đầu phát động bốn
công cuộc hiện đại hóa, cải cách, cải tổ, đổi mới của Trung Quốc. Hiện đại hóa
nông nghiệp, công nghiệp, khoa học công nghệ và quân đội. Và thời ông Đặng, ông
ta đã đưa ra khẩu hiệu mà chúng ta phải hết sức nghiên cứu.
Mục tiêu chiến lược của ông Đặng đưa ra
là:
Một, xây dựng một nước Đại Trung Hoa
dân giàu nước mạnh, thu hồi Đài Loan. Đường lối đó 100 năm không thay đổi.
Phương pháp công tác ông Đặng đưa ra là 24 chữ: lặng lẽ quan sát, giấu mình chờ
thời, giữ vững trận địa, quyết không đi đầu, nắm vững thời cơ, lẳng đi không
tích. Và ông Đặng nói phương pháp công tác của những người cán bộ Trung Quốc:
một hòn đá, hai con mèo, ba con gà, bốn con cá. Các đồng chí nghe có thấy buồn
cười không!?
“Một hòn đá” là gì? các đồng chí để
liên hệ, mỗi người cán bộ phải có nền tảng tư tưởng là một hòn đá. Mà nền tảng
tư tưởng của họ là kết hợp Mác, Mao.
Làm cán bộ, làm cách mạng là phải thận
trọng như người qua sông dò đá. Nghe chữ “một hòn đá” có vẻ đấ,y nhưng có ý sâu
xa của họ.
“Hai con mèo” một thời ta phản đối,
nhưng người ta giải thích rõ ràng mèo trắng hay mèo đen, cứ mèo nào bắt được
chuột đều là mèo quý.
“Ba con gà”, cái gì có lợi cho nhân dân
Trung Quốc là bắt lấy, cái gì có lợi cho Đảng cộng sản Trung Quốc là bắt lấy,
cái gì có lợi cho quân đội Trung Quốc là bắt lấy, nắm bắt thời cơ.
“Bốn con cá” thì chỉ bốn nguyên tắc.
Ông Đặng là người chủ trì một phiên họp
Ban Chấp hành Đảng cộng sản Trung Quốc, đưa ra nghị quyết, dạy cho Việt Nam một
bài học từ 17-2 đến 17-3 năm 1979. Ông Đặng đã đưa ra một số khái niệm mới,
trong đó nhấn mạnh hai khái niệm. Một là hàng hóa của Trung Quốc tới đâu thì
biên giới của Trung Quốc tới đó. Khái niệm thứ hai, sức mạnh hải quân Trung
Quốc tới đâu thì biển của Trung Quốc tới đó. Như vậy, ông ta nói biển của Trung
Quốc rất rộng tùy theo kế hoạch khả năng của hải quân. Và ông Đặng năm 1997 qua
đời. Trước khi ông chết, ông ta dặn các thuộc hạ ông ta rằng: xác của ông ta
mang phải hỏa táng chia làm 3 phần, một phần để lại thờ, một phần rải xuống
sông Trường Giang, là dòng sông lớn nhất của Trung Quốc, phần thứ ba rải xuống
Biển Đông.
Phải nói từ những vấn đề đó, để ta thấy
ông Đặng là người khởi xướng. Và khát vọng cháy bỏng của ông Đặng chính là biểu
tượng của Trung Quốc. Là vấn đề Biển Đông. Hiện nay, đến năm 2011 dân số Trung
Quốc là 1 tỷ 354 triệu người dân. Trung Quốc hiện nay là nền kinh tế lớn thứ
hai thế giới. Trung Quốc đang sống trong thời kỳ trỗi dậy hòa bình. Các đồng
chí nhớ là trong thời kỳ trỗi dậy hòa bình, không phải giấu mình chờ thời nữa,
lúc nãy các đồng chí xem cuộc diễu binh kỷ niệm 60 năm của họ là năm 2009.
Nhưng bây giờ Trung Quốc không thể giấu mình nữa, Trung Quốc đang tự khẳng định
mình với thế giới và họ làm trỗi dậy hòa bình. Trung Quốc hiện nay đang là một
đại công xưởng thế giới và câu chuyện của Libya năm 2011, Syria năm 2012 bây
giờ, ngành khai thác dầu mỏ của Trung Quốc thua thiệt. Riêng Libya, ông Gaddafi
bị tiêu diệt thì 77 cơ sở dầu mỏ Trung Quốc là bị thất thu, do đó Trung Quốc
đang thực hiện quay lại với ý đồ họ đã nung nấu từ rất xa xưa, đó là phải độc
chiếm Biển Đông trong thời gian ngắn nhất.
Tôi dẫn gợi gọi là tổng quan tình hình
thế giới chút để các đồng chí hình dung. Thế giới ngày nay, ta phải nói là thế
giới của tất cả các cuộc chạy đua. Và mọi quốc gia, họ thuộc làu một câu, là câu
mà tôi nhắc các đồng chí đang ngủ rất say khi đập dậy,c ó hỏi thì các đồng chí
phải trả lời được rằng: Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia dân
tộc là vĩnh viễn. Họ sẵn sàng bắt tay với kẻ thù nhưng đạt được mục đích quốc
gia của họ. Hôm qua là đối tượng, hôm nay có thể là đối tác, không có kẻ thù
vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia dân tộc là vĩnh viễn.
……………………………………………………………………….
Quay sang vấn đề Biển Đông.
Nói về biển, thì tôi xin vài nét nói về
biển như sau. Khi tiếp xúc, tiếp cận về biển có thể chia thành 3 giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là từ thế kỷ 15 trở
về trước, lúc đó khoa học công nghệ loài người chưa phát triển, con người sử
dụng biển quanh bờ, ven bờ ở đâu thì sử dụng đó, người ta chưa thấy vai trò,
tác dụng của biển, do đó chưa đặt vấn đề tranh chấp.
Từ thế kỷ 16 đến cuối thế kỷ 19, đầu
thế kỷ 20, do khoa học công nghệ phát triển, một số vấn đề về biển đã được đặt ra. Và trên
thế giới đã hình thành một số cường quốc về biển: Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, nước
Anh rồi nước Nga, nước Mỹ v.v… nếu tính tổng cộng bề mặt trái đất của chúng ta là
510 triệu km2 thì biển chiếm 361 triệu km2, có nghĩa là
diện tích biển và đại dương gấp gần 2 lần diện tích nổi của trái đất chúng ta.
Những châu, những khu vực đất liền mà chúng ta ở đây chẳng qua chỉ là hòn đảo
trôi nổi chiếm khoảng 1/3 diện tích của biểt, của bề mặt trái đất. Biển mang
lại nhiều nguồn tài nguyên sinh vật rất phong phú và đa dạng. Hầu hết các loại
khoáng sản trên đất liền thì trong biển, trong lòng đất đều có với trữ lượng
rất lớn. Biển mang lại năng lượng sạch có thể cung cấp gần 12,6 đến 13,6 tỷ KW
điện.
Và với hơn 270 tỷ tấn nước mặn, khi
giải phóng năng lượng này sẽ tương đương với 180 nghìn tỷ tấn than.
Phải nói biển mang lại nguồn lợi nhuận
rất lớn cho con người chúng ta. Chính vì điều đó mà từ thế kỷ 20, các quốc gia
bắt đầu đấu tranh đòi ưu sách của biển.
Nếu nói thuần túy về mặt giao thông,
giao thông trên bộ hết 20 đồng thì giao thông trên biển chỉ mất 1 đồng, có
nghĩa là giao thông trên biển rẻ bằng 1 phần 20. Như vậy ta nhìn những số
liệu này ta thấy biển mang lại nguồn lợi rất lớn. Và chính vì điều đó mà các
quốc gia bắt đầu đấu tranh đòi ưu sách về biển. Và từ đó trên thế giới cũng bắt
đầu xuất hiện những vụ tranh chấp về chủ quyền biển đảo.
Trước hết ta quay lại, năm 1982, tại
các cuộc tranh chấp quần đảo Malvinas của Argentina. Thực dân Anh đã vượt
hàng nghìn cây số qua Đại Tây Dương để tiến công vào quần đảo
Malvinas của Argentina. Rồi trên đà tranh chấp khu vực đảo Sip, rồi
tranh chấp khu vực bán đảo Hanish, và khu vực rừng Châu Phi.
Sau Đại chiến thế giới lần thứ 2 thì
Liên Xô giữ toàn bộ bán đảo Kuril bởi vì trước đó đã thuộc về Nhật trước
Đại chiến giới lần thứ hai. Nhưng sau khi tiêu diệt được 1,2tr quân Quan Đông
thì Kuril là do Liên Xô cũ và bây giờ là Nga quản lý.
Rồi Điếu Ngư, Điếu Ngư đấy là tên gọi
của Trung Quốc nhưng mà Nhật Bản gọi là Senkaku.
Rồi Dokdo, viết tắt hai chữ thôi, Nhật
Bản gọi là Takeshima nhưng Hàn Quốc gọi là Dokdo.
Rồi Hoàng Sa của chúng ta và Trường Sa
v.v…
Và đặc biệt là khu vực tranh chấp Bắc
Cực hiện nay. Nga, Nauy, Đan Mạch, Mỹ, Canada đang tranh chấp chủ quyền Bắc
Cực. Tháng 8 năm 2007, Nga đã thả bia chủ quyền xuống biển Bắc Cực để tuyên bố
chủ quyền của Nga là có diện tích 400 nghìn km2.
Như vậy ta phải nói là vấn đề tranh
chấp trên biển hiện nay không phải là một khu vực, là một quốc gia mà diễn ra
trên phạm vi toàn cầu. Vì sao lại như vậy? Tôi lại nhắc lại câu: không có kẻ
thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia dân tộc là vĩnh viễn. Cứ chỗ nào có lợi
ích là họ tranh chấp.
Phải nói rõ như vậy, chứ không có là
chưa hợp lý. Đấy, báo cáo các đồng chí là như vậy.
……………………………………………………………………….
Thưa các đồng chí, Biển Đông là một
trong một số biển ở toàn bộ khu vực Châu Á Thái Bình Dương nói riêng và toàn bộ
châu lục nói chung. Biển Đông có diện tích chính xác là 3 triệu 4 trăm 47 nghìn
km2, ta gọi nôm na là 3,5 triệu km2. Và Biển Đông, có
liên quan đến 9 quốc gia ven biển: Trung Quốc, Việt Nam, Campuchia, Thái Lan,
Malaysia, Indonesia, Bruney, Philippines v.v…. Có 2 vùng lớn và rất quan trọng
đó là Vịnh Bắc Bộ và Vịnh Thái Lan.
Đấy, phải nói Biển Đông là như vậy. có
nhiều khoáng sản quý hiếm, thủy sản phong phú v..v… và có đường hàng hải quốc
tế. Biển Đông này có vị trí đặc biệt quan trọng.
Nếu nói về nguồn lợi thì Biển Đông có
thể xét về 3 lĩnh vực. Một là giao thông, hai là kinh tế và ba là quốc phòng an
ninh.
Thưa các đồng chí. Ta nhìn trên sơ đồ,
thấy Biển Đông là biển lớn thứ hai trên thế giới sau Địa Trung Hải. Về giao
thông, là biển nhộn nhịp thứ hai trên thế giới sau Địa Trung Hải. Mỗi một ngày
có khoảng 200 đến 300 lượt tàu khoảng 5000 tấn trở lên hoạt động. Và nếu nói về
giao thông thì 90% hạm đội 7 của Mỹ ở Thái Bình Dương đều phải tiếp tế hậu cần
kỹ thuật qua Biển Đông, 70% các loại hàng hóa của Nhật Bản hoạt động đều phải
qua Biển Đông. 70% đến 80% hàng hóa của Trung Quốc đều phải qua Biển Đông. Do
đó, Biển Đông có giá trị về mặt kinh tế rất lớn, về mặt giao thông rất lớn.
Các đồng chí, Biển Đông có vị trí quan
trọng như vậy.
Về mặt kinh tế thì toàn bộ Biển Đông,
theo đánh giá của Mỹ, là có trữ lượng dầu mở 50 tỷ tấn, chiếm 19% trữ lượng dầu
mỏ của thế giới. Rất lớn.
Về quốc phòng an ninh thì hiện nay toàn
bộ hoạt động của khu vực của Mỹ ở Thái Bình Dương phải tùy thuộc vào Biển Đông.
Đặc biệt đối với Trung Quốc thì Biển Đông nằm trong chiến lược một trục hai
cánh cửa, trục là Bắc Nam, tức là Bắc đến Nam, và cánh cửa đông là Thái Bình
Dương, và tây là Ấn Độ Dương của Trung Quốc. Trung Quốc hiện nay chưa có chiến
lược toàn cầu nhưng Trung Quốc đang có chiến lược một trục hai cánh cửa. Như
vậy là về quốc phòng an ninh đối với Trung Quốc rất quan trọng. Mặt khác, về
quốc phòng an ninh, Biển Đông có Philippines nằm trong liên minh quân sự của Mỹ
– Philippines, và Thái Lan là liên minh quân sự Mỹ – Thái Lan.
Biển Đông là nơi tranh chấp rất quyết
liệt của rất nhiều lực lượng ảnh hưởng đến khu vực này.
Như vậy, Biển Đông là có giá trị về mặt
giao thông, về mặt kinh tế và về mặt quốc phòng an ninh.
Trong Biển Đông, có 9 quốc gia liên
quan nhưng rất đặc biệt đối với Việt Nam chúng ta.
Đặc biệt, hai quần đảo Hoàng Sa -
Trường Sa như thể là trục, là tim, là cái cốt lõi của Biển Đông.
Khi nói tới Biển Đông, tôi nói 3 nước,
ý kiến 3 nước.
Một là Mỹ,
Mỹ nói, các chuyên gia quốc tế quốc phòng an ninh của Mỹ nói: Biển Đông có vị
trí số 1 ở khu vực Đông Nam Á, ai chiếm được Biển Đông thì người ấy có vị trí
số 1.
Nhật Bản nói:
Biển Đông là yết hầu kinh tế của khu vực.
Trung Quốc thì không nói số 1, không nói yết hầu nữa, Trung Quốc nói: Biển Đông là cửa ngõ
phía nam, là không gian sinh tồn nuôi sống con cháu nhiều ngàn đời của họ.
Đất nước chúng ta có chiều dài toàn bộ 23/63
tỉnh thành liên quan đến khu vực Biển Đông.
Về mặt lịch sử, Trước thế kỷ 17, Hoàng
Sa và Trường Sa là hai quần đảo vô chủ. Đầu thế kỷ 17 thì chúa Nguyễn cử một
đội ra quần đảo Hoàng Sa đánh bắt hải sản và đi tìm hải sản ở trong các tàu
biển bị đánh chìm mang về dâng nộp triều đình. Giữa thế kỷ 17 đưa một đội ra
Trường Sa tiếp. Như vậy là ta khẳng định, trước thế kỷ 17 là vô chủ nhưng từ
đầu thế kỷ 17 đến về sau này là các triều đại phong kiến nhà Nguyễn chúng ta
quản lý. Và sau này, người Pháp xâm lược chúng ta năm 1858, thì người Pháp ra
tiếp nhận quần đảo Hoàng Sa và Hoàng Sa cũng từ tay triều đại nhà Nguyễn.
Vào giữa nửa đầu thế kỷ 17, chúa Nguyễn
đã tổ chức ra đội Hoàng Sa, lấy người ở thôn An Vĩnh, huyện Bỉnh Sơn, phủ Quảng
Ngãi ra quần đảo Hoàng Sa thu lượm hàng hóa, đánh bắt ở các tàu đắm để mang về
cống nộp triều đình. Khi đó địa danh quần đảo Hoàng Sa liền một dải bao gồm cả
Hoàng Sa và hạ lý Trường Sa. Nửa đầu thế kỷ 17, Chúa Nguyễn tổ chức thêm một
đội Bắc Hải lấy người thôn Tứ Chính, xã Cảnh Dương, phủ Bình Thuận, cấp phép ra
làm nhiệm vụ như quần đảo Hoàng Sa. Các hoạt động nhà Nguyễn ở tại quần đảo
Hoàng Sa và Trường Sa không chỉ lưu trong tài liệu của nhà Nguyễn mà hiện nay
đã lưu ở trong Viện bảo tàng Hoàng Gia của nước Anh. Và xin thưa với các đồng
chí, thời đó tất cả các vua chúa, các tàu thuyền của nhà nước đại Thanh đi qua
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã từng phải đóng thuế cho triều đại nhà Nguyễn.
Ngày 25 tháng 7 năm 2012 tiến sĩ Mai Ngọc Hồng đã trao cho Bảo tàng lịch sử
Quốc gia tấm bản đồ “Hoàng triều trực tỉnh địa dư toàn đồ” thì càng khẳng định
điều đó. Tấm bản đồ “Hoàng triều trực tỉnh địa dư toàn đồ” là do nhà nước Đại
Thanh xuất bản năm 1004 tại Bắc Kinh và tái bản tại Thượng Hải năm 1910, khẳng
định rằng đảo Hải Nam là cực nam cuối cùng của nhà nước Đại Thanh.
Và nhân đây tôi cũng phải nói luôn, vừa
rồi một số anh bạn của tôi và tất cả các nhà khoa học đã tham gia một Hội thảo
rất lớn, một số nhà khoa học của Trung Quốc cũng đã phản đối cái việc làm của
Trung Quốc.
Tôi xin đọc một số ý kiến của các nhà
khoa học. Thứ nhất là giáo sư Trương Kỷ Phạm – Học viện pháp luật Đại học Bắc
Kinh, nói: Chúng ta vẽ đường 9 đoạn mà không có một kinh độ, vĩ độ cụ thể nào,
không có căn cứ pháp luật, đường 9 đoạn chiếm hơn 80% Biển Đông là do Trung
Quốc tự đặt ra.
Lý Lệnh Hoa – nhà Nghiên cứu của Trung
Quốc, trung tâm tin tức Hải dương học Trung Quốc viết trong cuộc hội thảo vừa
qua: Là con người phải biết giữ nhân tình, chúng ta đều là người, không phải là
dã thú sống trong rừng rậm. Trong quan hệ giữa người với người không chỉ biết
yêu bản thân mình mà nhất định phải tính cả những lợi ích của người khác”.
Nếu ý nghĩa của cái đường 9 đoạn - là
biên giới quốc gia, vẽ sát vào biển Việt Nam – Philippines – Malaysia – Bruney…
như thế, tôi tin các quốc gia đó không thể chấp nhận. Trung Quốc luôn luôn gọi
Biển Đông là Nam Hải, và xin đề nghị các thầy Việt Nam chúng ta không ai được
dùng chữ Nam Hải. Nếu trong trường hợp nào phải dùng chữ Nam Hải, phải lý giải
như tôi. Trung Quốc gọi là Nam Hải chứ chúng ta phải luôn luôn gọi là Biển
Đông. Nếu Nam Hải được vẽ thành biển nhà của Trung Quốc như vậy, các nước khác
có nhu cầu vận tải trên biển chắc chắn sẽ không chấp nhận và như thế chúng ta
sẽ trở thành tranh chấp mãi mãi. Chúng ta đang sống trong thế giới mà mọi người
phải dựa vào nhau để tồn tại. Chúng ta muốn sống cũng phải để cho người khác
sống chứ.
Giáo sư Hà Quang Hộ – Học viện Triết
học thuộc Đại học Nhân dân Trung Quốc viết: Quyền lợi của Trung Quốc cần được
người khác thừa nhận, người khác không thừa nhận thì anh không có quyền.
Giáo sư Trương Tự Quang – Đại học Tứ
Xuyên viết: Tôi không đồng tình với kiểu hành xử chính trị quốc tế theo luật
rừng, cần phải giải quyết theo luật quốc tế và Luật biển năm 1982.
……………………………………………………………………….
Biển Việt Nam chúng ta rất dài. Và
chính vì rất dài, nên biển của Việt Nam chúng ta phải tính theo cơ sở pháp lý
quốc tế. Là ba phần. Một là khu vực Vịnh Bắc Bộ và hai là vùng Nam Trung Bộ và
thứ ba là vùng Tây Nam Bộ.
Trước hết tôi nói về đường cơ sở. Khi
nói về Luật biển thì những năm đầu thế kỷ 20 các quốc gia đã bắt đầu đấu tranh
đòi quyền lợi biển và trên thế giới hình thành hai ý kiến. Ý kiến thứ nhất, biển
là chung của mọi quốc gia. Ý kiến thứ hai nhất trí biển chung của mọi quốc gia,
nhưng những quốc gia ven biển phải có vùng biển của mình.
Cho nên Luật biển đầu tiên, được ra đời
năm 1958.
Đường cơ sở là đường nối liền các đảo
gần bờ ở ven biển và mực nước thủy triều xuống thấp nhất, gọi là đường cơ sở.
Luật biển năm 1958 quy định tính từ đường cơ sở về phía biển chỉ có một vùng
biển gồm đảo lãnh hải, và vùng tiếp giáp lãnh hải có 12 hải lý. Tôi nhắc lại,
tính từ đường cơ sở về phía biển theo Luật biển năm 1958 mỗi quốc gia có
bờ biển, có ven biển chỉ có một vùng biển đó là 12 hải lý, bao gồm lãnh hải và
vùng tiếp giáp lãnh hải.
Nhưng lúc đó các nước XHCN ta còn rất
mạnh, cả một hệ thống đấu tranh cho nên năm 1982, 159 quốc gia họp tại Jamaica
có cả Trung Quốc và Mỹ thì bắt đầu ra luật thứ hai, đó là Luật biển năm 1982.
Luật biển năm 1982 quy định mỗi quốc gia có biển, có bờ biển (như kiểu Việt Nam
có 5 vùng biển) như sau.
Vùng thứ nhất là vùng nội thủy, từ
đường cơ sở về phía đất liền gọi là vùng nội thủy. Vùng nội thủy quốc gia có
quyền như sử dụng trên đất liền. Nói tóm lại, nôm na vùng nội thủy như ao trong
vườn của chúng ta.
Vùng thứ hai là vùng lãnh hải, vùng
lãnh hải tính từ đường cơ sở về phía biển 12 hải lý. Mỗi một hải lý là 1856
mét.
Vùng thứ ba là vùng tiếp giáp lãnh hải,
tính từ đường mép ngoài của vùng lãnh hải về phía biển 12 hải lý gọi là tiếp
giáp lãnh hải.
Vùng thứ tư là vùng đặc quyền kinh tế,
là vùng tính từ đường cơ sở về phía biển 200 hải lý.
Và vùng thứ năm đó là thềm lục địa.
thềm lục địa được tính từ mép nước cho đến hết vùng đặc quyền kinh tế và đặc
quyền kinh tế kéo dài. (Chỗ này phải giải
thích với các đồng chí một chút. Đây là vùng thềm lục địa, thềm lục địa tính từ
mép nước ở đây theo đáy đại dương đến hết chỗ này gọi là thềm lục địa pháp lý
và đoạn này gọi là thềm lục địa pháp lý kéo dài. Và kéo dài được tính từ chỗ
này đến đây 350 hải lý).
Đây là luật pháp quốc tế. Trong trường
hợp các quốc gia có những vùng biển chồng lấn lên nhau thì hai bên đàm phán
song phương, ta gọi là vùng chồng lấn. Vùng chồng lấn này hai bên cùng đàm
phán. Ví dụ Việt Nam có vùng chồng lấn với Trung Quốc, với Malaysia, với
Philippines, với Bruney, với Campuchia, với Thái Lan, hai bên đàm phán song
phương để ký những vấn đề có thể chấp nhận được, luật pháp quốc tế quy định như
vậy. Và tôi cũng phải nói thêm, trong luật pháp quốc tế, tính từ đường cơ sở
hay tính pháp lý, là chỉ tính những đảo nổi còn không tính những bãi cạn, hoặc
là bãi san hô, hoặc là những bãi mà ta dựng quyền chủ quyền. Đấy, phải nói rõ
như vậy.
Vậy thì biển của Việt Nam được phân
chia như sau. Thứ nhất là vùng Vịnh Bắc Bộ. Vịnh Bắc Bộ được chia từ đảo Cồn Cỏ
đến mũi Rinh Cơ của đảo Hải Nam và được chia cụ thể tính từ sông Ca Long theo
một đường giới tuyến. Và nếu tính phân chia như thế này thì Việt Nam 53%, Trung
Quốc 47% bởi vì biển của Trung Quốc ít hơn. Và trong phân chia này, có một vùng
gọi là vùng dùng chung. Vùng dùng chung đến mãi 25/12/2010, chúng ta mới ký với
Trung Quốc xong, trong 10 năm, từ năm 2000 đến năm 2010.
……………………………………………………………………….
Hôm qua, đồng chí Phó chỉ huy trưởng
tham mưu trưởng Bộ Tư lệnh Hải quân nói rõ luôn từ khi chúng ta đã ký với Trung
Quốc, thì hoạt động của tàu thuyền Trung Quốc xâm nhập vùng lãnh hải của chúng
ta ở Vịnh Bắc Bộ giảm hẳn. Tất nhiên là anh bạn của chúng ta lắm trò
lắm, phải nói là lắm trò.
Ví dụ họ đi khai thác, khoan thăm dò
của họ, như thế này: một cái tàu kéo của họ kéo theo các giàn khoan thì đường
cáp của họ kéo dài 10 cây số. Mà 10 cây số đến lúc họ vòng, họ cua, thì nó vào
vùng biển của chúng ta. Ví dụ như thế. Họ khai thác đây chẳng hạn nhưng họ cứ
cua cua vào vùng biển của chúng ta, kiểu “rung cây dọa khỉ”.
Vùng Tây Nam Bộ, nó rất phức tạp. Nó
liên quan đến đảo Cổ Tru, đảo Phú Quốc v.v…
Đây cái đảo Phú Quốc của chúng ta. Đây
là vùng nước lịch sử mà Việt Nam ký với Campuchia năm 1982. Tại sao chúng ta ký
được? Sau năm 1978 chúng ta cứu dân tộc Campuchia thoát khỏi ách diệt chủng cho
nên, vùng nước lịch sử là vì vậy. Thưa các đồng chí, hiện nay họ lại đang đòi,
họ lại đang ý kiến và hiện nay chúng ta phải dựa vào cái đường Bre-vơ. Đường
này mới là cái đường quan trọng, là đường mà người Pháp đã ký công ước quốc tế
từ năm 1939. Ta xem thì đúng là đây cũng gần thật nhưng bởi vì người nước Việt
Nam, đất có thổ công sông có hà bá, sống ở đây lâu rồi thì họ phải chịu thế
chứ. Báo cáo các đồng chí là như vậy, … nó rất phức tạp.
Hiện nay hành động xâm lấn của nước
ngoài, (nước ngoài thì là chung nhưng mà nhiều hơn (cả) là Trung Quốc), tôi nói
là nhiều hơn đấy nhé, chứ không phải là nhiều nhất. Nhiều hơn, vì hơn và nhất
là khác nhau đấy nhé.
Nhiều hơn (cả) là Trung Quốc. Một
là họ đẩy mạnh tuyên truyền Biển Đông là của Trung Quốc, tạo dựng hành lang
pháp lý với quốc tế, đấy là việc làm đầu tiên của họ.
Thứ hai là đẩy mạnh đầu tư nâng cấp
vùng chiếm đóng đặc biệt là Hoàng Sa,
Thứ ba là ngăn cản phá hoại các hoạt
động kinh tế trên Biển Đông của ta.
Thứ tư là đẩy mạnh đánh bắt thủy sản
tạo ra vùng đánh bắt truyền thống.
Thứ năm, thăm dò, khảo sát, mời thầu
vùng tài nguyên trên biển của chúng ta.
Thứ sáu, tìm mọi cách để hạ đặt giàn
khoan trên biển của ta, nếu ta không ngăn chặn kịp thời.
Thứ bảy là chiếm bãi cạn của ta trong
trường hợp ta không có người chốt giữ, nếu ta sơ sểnh là cướp luôn.
Và đích cuối cùng là độc chiếm Biển
Đông.
Tất cả những hành động này, tôi phải
nói là hành động của nhiều quốc gia, nhưng Trung Quốc là nhiều hơn.
Hành động của họ xâm lấn biển của chúng
ta, được minh họa bằng hình ảnh đường 9 đoạn rất vô lý này. Nhân chỗ này, ngày
11 đến ngày 15 tháng 10 năm 2011, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng của chúng ta
sang thăm Trung Quốc theo lời mời của ông Tổng Bí thư – Chủ tịch nước Hồ Cẩm
Đào. Ông Hồ Cẩm Đào nói đường 9 đoạn là do Quốc dân đảng để lại, Đảng cộng sản
Trung Quốc có thực hiện thì nhân dân Trung Quốc mới theo. Thì đồng chí Nguyễn
Phú Trọng của chúng ta nói lại luôn: Các đồng chí nói chưa đúng. Quốc dân
đảng để là 11 đoạn, các đồng chí xóa đi 2 đoạn, đấy là một. Quốc dân đảng để
lại Đài Loan độc lập, các đồng chí đang xóa Đài Loan rồi.
Ta phải nói rõ luôn là như vậy. Và toàn
bộ cái đường chín khúc của họ được minh họa cụ thể như sau:
Nếu diện tích Biển Đông 3,5 triệu km2
thì đường lưỡi bò của họ 3,2 triệu km2. Toàn bộ quần đảo Hoàng Sa
của chúng ta cách Đà Nẵng 390km, vẫn nằm trong thềm lục địa của chúng ta. Năm
2007, tôi dự hội thảo đầu tiên với Tổng công ty khai thác khoan thăm dò thì
chính xác là quần đảo Hoàng Sa bị Quốc dân đảng đánh chiếm một số đảo từ năm
1947.
Hiện nay, các tài liệu của chúng ta
không nói nhiều lắm, thì tôi cứ nói theo thông tin, là năm 1956 Trung Quốc đánh
chiếm bán đảo phía đông. Tại sao? Lúc đó Pháp vừa mới thua trận, quân Ngụy Sài
Gòn chưa ra tiếp quản hết cho nên đảo phía đông bị trống, Trung Quốc ra chiếm.
Năm 1974, sau khi Mỹ ký hiệp định Paris năm (1973), Mỹ rút nên hải quân nên rất
non kém và Trung Quốc nhanh chóng chiếm thời cơ đó đánh chiếm toàn bộ nhóm đảo
phía Tây. Nói chính xác là đến tháng 2 năm 1974, Trung Quốc đánh chiếm xong
quần đảo Hoàng Sa từ tay ngụy quân Sài Gòn. Họ đặt sở chỉ huy hải quân trên đảo
Phú Lâm, vì trong quần đảo Hoàng Sa thì đảo Phú Lâm là cái đảo lớn nhất. Đấy. Hiện
nay họ đã xây dựng một sở chỉ huy trên đảo Phú Lâm như vậy, rất hiện đại.
Toàn đảo Phú Lâm, họ có một đường băng,
dài 2700m và rộng 120m. Toàn bộ cảng Phú Lâm rất nhộn nhịp, là bãi đá Chữ Thập.
Trước kia nếu các đồng chí nhìn màn hình, bên tay trái và bên tay phải hiện nay
họ xây nhà nổi trên đấy. Nhà nổi trên bãi đá Châu Viên, rồi trên bãi đá Gạc Ma.
Riêng bãi đá Gạc Ma là nơi 64 chiến sĩ hải quân của chúng ta, trên một chuyến
tàu vận tải đã hy sinh anh dũng.
Rồi hành động cắt cáp, hôm qua đồng chí
Phó chỉ huy tham mưu trưởng hải quân cũng nói tại sao lại dẫn cắt cáp? Bởi vì
Quốc hội cũng chất vấn hải quân đi đâu mà để cho cắt cáp? Bởi vì cũng là do
tính toán kinh tế cả thưa các đồng chí!
Tập đoàn Dầu khí quốc gia nói rằng, ta
khai thác thăm dò cách mũi Đại Lãnh 120 hải lý, giữa vùng đặc quyền kinh tế của
chúng ta cho nên không cần bảo vệ, cho nên nó mới cắt cáp. Chỗ nào cứ lơi ra
bảo vệ là nó đến ngay.
Vụ thứ hai là cắt cáp tàu Vicking của
chúng ta. Việc đầu với hải quân là ngày mùng 10, nhưng ngày mùng 9 là Tập đoàn
dầu khí đã tiến hành rồi. Cho nên nó tiến hành khi mà cáp thăm dò của chúng ta
ở độ sâu 10m - khi phát hiện đến thì đã hạ sâu xuống 30m, nhưng nó vẫn cắt cáp
được. Mặc dù gọi là tàu ngư chính hay tàu đánh cá của họ, nhưng tốc độ của họ
đều lớn hơn tàu hải quân của chúng ta.
Rồi Trung Quốc đơn phương vô lý ra lệnh
vùng cấm đánh bắt cá từ ngày mùng 1 tháng 6 đến mùng 1 tháng 8 hàng năm, xin
thưa là như vậy.
Quy hoạch bản đồ thăm dò dầu khí của
Trung Quốc tại Biển Đông, chỗ nào cũng thấy của Trung Quốc hết. Và mới đây nhất
là họ đưa ra mời thầu 9 lô dầu khí. Toàn bộ 9 lô này chúng ta đang nghiên cứu,
và 9 lô này đều nằm trong thềm lục địa của chúng ta, đặc quyền kinh tế của
chúng ta.
Toàn bộ trên Biển Đông, đặc biệt là
quần đảo Trường Sa của chúng ta, thì hiện nay, Hoàng Sa thì đã bị Trung Quốc đã
đánh chiếm xong năm 1974. Và toàn bộ quần đảo Trường Sa của chúng ta hiện nay, có
4 nước, 5 bên đang có điểm có thể đóng quân: Việt Nam, Philippines,
Malaysia và Trung Quốc, thêm một bên nữa là Đài Loan. Việt Nam chúng ta hiện
nay đang duy trì 33 điểm đóng quân, 33 điểm có quân, là lớn nhất. Như vậy, nhìn
trên sơ đồ này, ta thấy không phải là chúng ta một bên và đối phương một bên,
mà là rất nhiều xôi đỗ, cài răng lược với nhau, cho nên giải quyết rất khó khăn, không
phải là một nước mà rất nhiều nước.
……………………………………………………………………….
Đấy, xin thưa với các đồng chí là như
vậy. Bây giờ, về mặt đường lối quan điểm của chúng ta ra sao. Đây cái này mới
là cốt lõi nhất để định hướng cho các thầy và các thầy lại truyền lửa cho sinh
viên đấy.
Về mặt nhận thức khi giải quyết vấn đề
về Hoàng Sa, Trường Sa hay tình hình Biển Đông, chúng ta không được phép
chĩa mũi dùi vào một phía nào đó. Hiện nay, thiên hướng là cứ tập trung vào mỗi
ông Trung Quốc. Xin thưa với các đồng chí, nếu chúng ta chỉ tập trung
vào mỗi một mình ông Trung Quốc là hoàn toàn chưa đúng, chưa chính xác mà phải
đặt trong mối quan hệ tổng thể Việt Nam với Trung Quốc, Việt Nam với Mỹ, và Việt Nam với các nước ASEAN.
Kính thưa các thầy, các cô, các nhà sư
phạm, các nhà quản lý, hôm nay tôi nói rõ về quan điểm, trước hết với Trung
Quốc, chúng ta có hai điều không được quên.
Điều thứ nhất, trong hơn 1000 năm Bắc
thuộc, trên dưới hai chục lần các triều đại phong kiến Trung Quốc đã từng xâm
lược Việt Nam. Từ nhà Tùy, nhà Đường, từ đại Tống, đại Minh, đại Nguyên, đại
Thanh, đại đại gì đi chăng nữa thì đều bị Đại Việt “đánh cho nó chích luân
bất phản, cho phiến giáp bất hoàn” … đánh cho phải chui ống
đồng trốn chạy về nước. Đó là điều rõ ràng, chúng ta có quyền tự hào dân tộc
của chúng ta.
Hơi buồn cái là sinh viên thanh niên
chúng ta hiện nay không biết lịch sử. Đồng chí nào mà tổng kết lịch sử nó hơi
dài, hơi ngại, thì liên hệ với tôi, tôi xin kính biếu các đồng chí. Lịch sử dân
tộc Việt Nam rất gọn, có 39 trang giấy A4 cho học sinh, sinh viên, có 39 trang
thôi.
Điều thứ hai, chúng ta không được quên,
đó là tháng 12 năm 1950 chúng ta giành thắng lợi chiến dịch biên giới, khai
thông biên giới Việt Nam – Trung Quốc. Và trong 4 năm kháng chiến chống
Pháp, 21 năm chống Mỹ, nhân dân Trung Quốc, nhà nước Trung Quốc đã từng
nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép để
chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ. Như vậy
ta không quên họ đã từng xâm lược chúng ta nhưng ta cũng không được quên họ đã
từng nhường cơm xẻ áo cho chúng ta. Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa,
đấy là đối với Trung Quốc, hai điều không được quên.
Với Mỹ. Xin thưa với các đồng chí,
trong giáo dục, đặc biệt là phòng sinh viên và đoàn thanh niên, các đồng chí
nhớ, người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả.
Phải nói rõ luôn. Nếu có tốt chỗ này, có ca ngợi chúng ta chỗ kia, có ủng hộ
chúng ta về Biển Đông chẳng qua vì lợi ích của họ. Họ đang thực hiện “thả con
săn sắt, bắt con cá rô”. Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta, tội ác của
họ trời không dung, đất không tha.
Trong lĩnh vực giáo dục đào tạo ngày
nay, tôi xin nói rõ luôn, các chuyên gia quân sự, và các chuyên gia kinh tế của
họ đang nói với chúng ta một câu như thế này, các đồng chí suy nghĩ: Để thay
đổi Việt Nam, Mỹ cần phải dựa vào kinh tế và chất xám của thế hệ trẻ Việt Nam
được học tập và đào tạo tại Mỹ và phương Tây. Và họ khẳng định hợp tác giáo dục
là con đường ngắn nhất để cải thiện hình ảnh con người Mỹ trong con mắt người
Việt Nam ở thế hệ tương lai. Thông qua giáo dục đào tạo là con đường ngắn nhất,
con đường hiệu quả nhất, để cải thiện hình ảnh người Mỹ trong con mắt thế hệ
trẻ người Việt. Cho nên, một trong 9 mũi tiến công, là người Mỹ đang thực
hiện diễn biến hòa bình trên lĩnh vực giáo dục đào tạo của chúng ta. Đấy,
tôi phải nói rõ là như vậy.
……………………………………………………………………….
Với cộng đồng ASEAN.
Chúng ta không bao giờ bỏ được liên kết
khối.
Việt Nam là thành viên một trong mười
quốc gia ASEAN, chúng ta phải dựa vào 3 trụ cột: một là kinh tế, hai là văn hóa
xã hội và ba là quốc phòng an ninh. Đấy là 3 trụ cột để chúng ta gắn kết khối.
Đấy là quan điểm chung.
Thưa các đồng chí, đối với người Mỹ,
đối với Biển Đông, đối với Trung Quốc, từ 3 quan điểm trên chúng ta thực hiện
tốt 3 cái điều không được mất. Cái không được mất thứ nhất là cái chủ quyền và
quyền chủ quyền. Chủ quyền và quyền chủ quyền là thiêng liêng, là bất khả xâm
phạm.
Năm 1077, trên sông Cầu đã vang lên:
Sông núi nước Nam vua Nam ở, sách trời đã phân định rõ ràng, cớ sao chúng bay
đến xâm phạm, chúng bay sẽ bị đánh tơi bời. Đây là khẳng định chủ quyền và
quyền chủ quyền đầu tiên của đất nước chúng ta. Thế kỷ 13, vua Trần Nhân Tông,
một trong những ông vua anh minh của thời nhà Trần đã khuyên cáo, đã nhắc lại với
tất cả các thần dân đất Việt, hiền tài là nguyên khí của một quốc gia, khí mệnh
thì nước vượng.
Hôm nay, khí đang mạnh, nước đang vượng,
tôi xin đọc lại tuyên chiếu của ông Trần Nhân Tông, mời các đồng chí nghe. “Các
ngươi chớ quên, chính các nước lớn mới làm những điều bậy bạ, trái đạo vì rằng
họ cho mình cái quyền nói một đường làm một nẻo cho nên cái họa lâu đời của
chúng ta là họa Tầu hán”.
Thế kỷ 13, vua Trần Nhân Tông đã nhắc
chúng ta cái họa lâu đời của ta là họa Tầu hán.
“Vậy nên các ngươi phải nhớ lời ta
dặn: một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không được để lọt vào tay kẻ khác.
Ta để lại lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời cho con cháu mai
sau”.
Thế kỷ 15, sau khi thắng quân Minh, Lê
Lợi giao cho Nguyễn Trãi viết “Bình ngô đại cáo”: “Như nước đại Việt ta từ
đó, vốn xưng nền văn hiến đã lâu, sơn hà cư vực đã chia, phong tục bắc nam cũng
khác. Từ Đinh, Lê, Lý, Trần xây nền độc lập, cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên đều
hùng cứ một phương. Dẫu cường nghiệp có lúc khác nhau, song hào kiệt thời nào
cũng có”. Do đó, đây cũng là chủ quyền và quyền chủ quyền.
Mùa xuân Kỷ Dậu năm 1789, vua Quang
Trung cũng nhắc: “Đánh cho tóc để dài, đánh cho răng để đen, đánh cho chúng
chích luân bất phản, đánh cho chúng phiến giáp bất hoàn, đánh cho sử tri Nam
quốc anh hùng chi hữu chủ, đánh cho thừa nhận nước Nam anh hùng đã có chủ”.
Ngày 2-9-1945, Bác Hồ đọc tuyên ngôn
độc lập cũng khẳng định chủ quyền và quyền chủ quyền.
Ngày 19 tháng 12 năm 1946, lời kêu gọi
toàn quốc kháng chiến của Bác cũng khẳng định chủ quyền và quyền chủ quyền.
……………………………………………………………………….
Trong việc hải giám của Trung Quốc cắt
cáp của tàu Bình Minh 2 và Vicking 2 của chúng ta thì Chủ tịch nước Nguyễn Minh
Triết tại đảo Cô Tô của Quảng Ninh, và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Nha Trang
cũng khẳng định, nhân dân Việt Nam rất ưa chuộng hòa bình nhưng quyết tâm mang
toàn bộ sức mạnh của dân tộc mình để bảo vệ toàn bộ chủ quyền của biển đảo
chúng ta.
Như vậy, điều thứ nhất không được mất
là chủ quyền và quyền chủ quyền.
Điều thứ hai không được mất đó là môi
trường hòa bình.
Thứ hai và thứ nhất lại mâu thuẫn với
nhau, cho nên, không được mất chủ quyền và quyền chủ quyền nhưng phải ưu
tiên tối thượng là giữ được môi trường hòa bình. Trong tình hình hiện nay
phải giữ được môi trường hòa bình!
Để xảy ra chiến tranh, vất vả lắm. Đất
nước chúng ta đang bộn bề công việc, nào là Nghị quyết trung ương 3 tổ chức lại
nền kinh tế, Nghị quyết Trung ương 4 một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng,
Nghị quyết Trung ương 5, 4 kết luận.
Và một nghị quyết, đang rất nhiều vấn
đề, đang phải chống một loại giặc, mà là giặc vô hình nhưng rất tác hại đó là
giặc nội xâm.
Bây giờ, báo cáo các đồng chí, rất
nhiều người hỏi tìm được người bệnh rồi, bốc được thuốc rồi nhưng mà ai uống
thuốc đầu tiên?
Tìm được người bệnh rồi, bốc đúng thuốc
rồi, bảo người bệnh uống nhưng người bệnh lại không uống. Khó thế! Báo cáo các
đồng chí như vậy. Nên xin thưa với các đồng chí, nội trong đất nước chúng ta,
kinh tế vĩ mô thì vậy, kinh tế vi mô thì vậy, đối nội thì vậy, đối ngoại thì
vậy cho nên bây giờ ưu tiên tối thượng phải giữ được môi trường hòa bình.
Tôi xin báo cáo với các đồng chí, không
biết các thầy thế nào chứ tôi nhận được nhiều cuộc điện thoại lắm, anh em đi
Trung Quốc được không, anh em có đánh nhau hay không v.v… Tôi bảo cứ đi chứ,
sang đấy có sâm tốt thì cứ mua về chứ, việc gì mà không đi. Việc nào ra
việc ấy. Mặc dù chân họ đá nhưng ta phải biết, ta tránh. Cho nên cái không được
mất thứ hai là môi trường hòa bình.
Cái không được mất
thứ ba đó là mối tình đoàn kết nhân dân hai nước. Nói điều này thì có người bĩu môi, có người chưa đồng
tình. Nhưng thôi xin thưa với các đồng chí, lịch sử giao cho dân tộc chúng ta
phải sống bên cạnh cái nước lớn thật sự, họ là nước lớn thật sự. Dân số của họ
là 1 tỷ 354 triệu người dân, ta có 87 triệu. Trong chiều dài lịch sử trên dưới
20 lần họ xâm lược chúng ta cơ mà.
Các đồng chí xem chiến tranh tháng 2
năm 79 thế nào. Ta không phải như con thuyền, ta không phải là một căn
hộ, không thích ở Mỹ Đình thì sang Linh Đàm, không thích Linh Đàm thì về Trung
Hòa Nhân Chính, không phải thích ở sông Hồng thì ra sông Mã mà ở. Xin thưa,
lịch sử giao chúng ta như vậy, nhớ lời dặn của các cụ ngày xưa: “Thứ nhất
cận thân, thứ nhì cận lân”, “Vắng anh em xa mua láng giềng gần”, rồi
“Bán anh em xa mua láng giềng gần”, “Vắng anh em xa có láng giềng
gần”. Ta phải chấp nhận.
Cho nên ta phải học tập cha ông chúng
ta. Một câu chuyện mà lịch sử mà đã dạy cho chúng ta, nhắc nhở thời nhà Lê chém
Liễu Thăng. Liễu Thăng là một tướng mang 10 vạn quân để viện trợ cho quân Vương
Thông. Nhà Lê chém chết, nhưng sau đó nhà Lê hàng năm vẫn đúc một cái tượng
bằng vàng, bằng cái đầu Liễu Thăng, sang cống nạp để làm sao hòa hiếu giữ cho
muôn đời không phải chiến tranh.
Tất nhiên bây giờ ta không phải cống
nộp như vậy, ta bình đẳng nhưng ta phải khẳng định rất rõ ràng ba cái không như
vậy.
Và Bốn cái tránh.
Tránh đối đầu quân sự vì đối đầu quân
sự dẫn đến chiến tranh.
Tránh thứ hai là đối đầu toàn diện. Ngày 11 đến ngày 15 tháng 10 năm 2011 vừa qua, Tổng Bí thư
ta sang thăm Trung Quốc theo lời mời của ông Hồ Cẩm Đào – Tổng Bí thư Đảng cộng
sản Trung Quốc. Ta vẫn ký hợp tác giáo dục đào tạo với Trung Quốc cơ mà.
Cho nên ta phải nói, là ta tránh đối đầu quân sự, tránh đối đầu toàn diện.
Cái tránh thứ ba đó là tránh bị bao vây
cô lập. Người Trung Quốc họ
ngoại giao khác chúng ta, Tôi nói một câu chuyện. Khi ông Hồ Cẩm Đào đi sự Hội
nghị APEC năm 2011, qua 10 nước Châu Phi, mời 10 nguyên thủ Châu Phi sang thăm
Bắc Kinh, thăm viếng chơi bời xong xuôi, ông Hồ Cẩm Đào ký một cái quyết định
viện trợ cho không 10 nước này 16 tỷ đô cơ mà. Họ nói nhưng họ làm. Họ nói
nhưng họ cho luôn.
Bây giờ ta có người em: “em làm cho
anh cái này”, đứa em nó cũng ngoan: “vâng, em làm”. Nhưng giả sử
chúng ta cho nó một ít tiền, và em làm cho anh cái này, thì nó hăng hái hơn. Ta
phải thấy rõ như vậy. Cho nên họ ngoại giao bây giờ, ngoại giao bằng sức mạnh.
Và tôi xin thưa, nếu chúng ta đọc một số tạp chí trên mạng, An ninh thế giới,
thì hiện nay nhiều quốc gia đặc biệt là Châu Phi họ đang đánh giá Trung Quốc là
một dạng thực dân kiểu mới, đang tàn phá đất nước Châu Phi rất lớn.
Và cái không thứ tư, đó là không được
lệ thuộc vào nước ngoài.
Tránh thứ nhất là đối đầu quân sự, tránh
thứ hai là đối đầu toàn diện, tránh thứ ba bị bao vây cô lập, và tránh thứ tư
lệ thuộc nước ngoài, 3 không 4 tránh. Hành động đấu tranh kiên quyết, đỉnh cao,
là đồng chí Tổng Bí thư của chúng ta sang tận bên kia nói rõ, và nói rõ với Hồ
Cẩm Đào rằng: Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam. Việt Nam có đầy đủ cơ sở
lịch sử và pháp lý, các đồng chí không nhất trí, tôi với các đồng chí cùng ra
tòa quốc tế. Tòa án quốc tế xử lý như thế nào thì tôi chấp nhận như thế. Tổng
Bí thư ta đã khẳng định như vậy đấy. Như vậy là rất kiên quyết rồi, không có úp
mở gì cả, ta không có né, không có tránh gì cả.
Và vừa rồi cuộc đấu tranh mới nhất là
Bộ Quốc phòng. Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, Phó tổng tham mưu trưởng Trung Quốc đã
trả lời rất rõ: vấn đề đó là của Việt Nam. Kiên quyết nhưng phải kiên trì. Bây
giờ ta đòi lại Hoàng Sa là rất khó, bây giờ nó đã chiếm, nó đã xây như trên,
bảo đòi là rất khó nhưng ta vẫn phải đòi. Báo cáo các thầy, bây giờ tôi đi
giảng các nơi, tôi bảo các cụ cao tuổi gần về với tổ tiên dặn, sổ đỏ để đâu,
tiền để đâu, vàng để đâu nhưng phải dặn thêm rằng là con cháu dòng họ chúng ta
phải cùng với nhân dân cả nước góp phần để đòi được Hoàng Sa, đòi một phần của
Trường Sa nữa, phải đòi chứ. Kiên quyết, kiên trì, khôn khéo. Khôn khéo, nghĩa
là đừng để xảy ra chiến tranh, đừng để va chạm, cứ tránh đã. Cha ông ta đã dạy:
Tránh voi không xấu mặt nào. Cứ tránh đi đã, còn khi nào không tránh được thì
ta phải khẳng địng: dù rằng đời ta thích hoa hồng, nhưng kẻ thù buộc ta ôm cây
súng.
Phải nói rõ là như vậy chứ, đúng không?
Phải tránh. Kiên quyết, kiên trì, khôn khéo, không khiêu khích, không mắc mưu
khiêu khích và phải kiên định, đấu tranh bằng biện pháp hòa bình.
……………………………………………………………………….
Xin thưa với các đồng chí từ năm 2007
đến nay, trên địa bàn Hà Nội, theo thông tin của đồng chí Đại tá Tiến sĩ Bạch
Thành Định – phó Giám đốc công an Hà Nội, có 4 đợt, 4 cuộc biểu tình diễn ra
chống Trung Quốc. Năm 2007 có 2-3 cuộc diễn ra vào ngày 9-12, 16-12, và
ngày 23-12, thành phần chủ yếu là một số sinh viên của một số trường đại học,
xin phép không nêu tên cụ thể ra.
Tôi nêu tên, các đồng chí lại bảo em
có đâu, trường tôi có đâu, phức tạp lắm.
Tôi cứ nói rõ là như thế, còn trường
nào có thì xin thưa với các đồng chí, phòng sinh viên phải quản lý. Các đồng
chí cứ bảo anh nói là thế nọ thế kia, quản lý hiện nay khác với những năm các
thầy học, khác với thế hệ tôi năm 69-70, là sinh viên. Thời đó, chúng ta ở ký
túc xá phòng sinh viên quản lý 100%, bây giờ phòng sinh viên chỉ quản lý một
phần thôi, còn chủ yếu các cháu ở là tự túc.
Báo cáo các đồng chí, khẩu hiệu của họ
là gì: Bảo vệ tổ quốc, Hoàng Sa – Việt Nam, Trường Sa – Việt Nam, Hoàng Sa –
Trường Sa là máu thịt của Việt Nam v.v… Rồi họ hát những bài “Như có Bác Hồ
trong ngày vui đại thắng ”, “Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi” v.v…
Đặc biệt năm 2011, có
11 cuộc biểu tình bất hợp pháp,
bắt đầu là hoạt động tự phát của học sinh, sinh viên một số trường đại học, cao
đẳng. Nguyên nhân đều là từ học sinh, sinh viên cả, từ các trường đại học cả.
Đây là các thầy, các “lãnh tụ”, các thầy ở đây phải nắm được cho, phát tán lời
kêu gọi xuống đường biểu tình trước Đại sứ quán, trên Internet. Báo cáo các
đồng chí, họ nói là ưu tiên yêu nước, phản đối Trung Quốc. Đặc biệt là có một
số những người đã từng, hoặc đang công tác, hoặc đã về hưu, như là Tiến sĩ
Nguyễn Quang A, Giáo sư Nguyễn Đông Yên, Giáo sư Phạm Duy Hiển, Nhà văn Phạm Xuân
Nguyên, Giáo sư Huệ Chi v.v… đấy, cũng tham gia. Tôi xin nêu ở đây để các
thầy nghiên cứu.
Tình hình rất phức
tạp ở chỗ, ví dụ ngày 18 tháng 9 năm 2011. Nhằm thử phản ứng của Chính quyền Hà
Nội, có khoảng 20 người chia thành từng nhóm tại khu vực Tượng đài Lý Thái Tổ,
khu vực Bờ Hồ Hoàn Kiếm để thăm dò trực tiếp, duy trì phản động tụ tập. Đáng chú ý là 9h sáng ngày 16 tháng 10 năm 2011, đối tượng
là Bùi Thị Minh Hằng ở Bà Rịa – Vũng Tàu cùng 17 người tụ tập ở Đền Ngọc Sơn
có hành vi la hét, chửi bới, lăn ra đường vu cáo bị ăn cướp lắc vàng rồi v.v…,
cắt máu tự tử v.v… làm hành động rất phức tạp.
Năm 2012, từ ngày
mùng 1/ 7 đến nay có 4 cuộc biểu tình bất hợp pháp. Tôi phải nói rõ luôn, lời kêu gọi biểu tình, nội dung là
kêu gọi tuần hành chống Trung Quốc, ủng hộ Luật biển Việt Nam v.v… và v.v… Xin
thưa với các đồng chí có người còn ngang nhiên trên trang facebook lợi dụng lời
kêu gọi biểu tình để đòi kiến nghị cách chức ông nọ, kỷ luật ông kia v.v…
Đây là việc làm của một bộ phận ít sinh
viên thôi, chứ đại bộ phận học sinh, sinh viên của chúng ta là tốt. Và số này
rất ít, nhưng đang lợi dụng vấn đề này để mà gây rối.
Yêu nước nhưng phải đúng lúc, tôi bảo
với các đồng chí, bảo mấy vị biểu tình ấy viết đơn tình nguyện ra Hoàng Sa,
Trường Sa đi, xem có đi không hay lúc đó lại kêu em đau khớp, kêu em đau dạ
dày. Chỉ cần ngồi tàu từ đây ra đảo gần nhất của Trường Sa thôi mất 3 đêm 4
ngày rồi, không cần phải…(không nghe rõ). Nhưng nó cho mấy chục nghìn để
thế nọ thế kia.
Đây là vấn đề hết sức lưu ý. Và hiện
nay bất cứ một quốc gia nào cũng thế, lực lượng thanh niên, lực lượng sinh viên
là đội ngũ trí thức, là rường cột của quốc gia. Và các thế lực thù địch đang
lợi dụng vấn đề này để kích động, để làm sao gây rối được tình hình. Thông qua
những buổi như này, kính mong các thầy, các đồng chí làm công tác quản lý sinh
viên cho tốt.
……………………………………………………………………….
Còn xin thưa với các đồng chí, sức mạnh
quốc phòng của Việt Nam cũng có, ngoài ý chí của dân tộc chúng ta cũng tích cực
mua sắm vũ khí. Hải quân hiện nay có 5 binh chủng. Đấy, tôi mời các đồng chí
xem một số lực lượng hải quân của chúng ta, lực lượng sức mạnh của chúng ta. Sức
mạnh quốc phòng của Việt Nam.
Ta cũng có tên lửa S300… Mà một số các
đồng chí đã từng học ở Quốc phòng an ninh, Học viện Chính trị đến tận trung
đoàn xem S300 rồi, qua 23 đến S300 rồi. Khóa của tôi nhớ là khóa thầy Hinh,
thầy Hinh – Hiệu trưởng trường ĐH Y đã đến xem S300 rồi. Rồi chúng ta là cũng
có SU27, rồi SU30, MK2 đủ cả. Chúng ta có đủ các loại xe tăng, xe thiết giáp,
đủ. Chúng ta có đủ các loại tên lửa, các tàu, mua cả tàu tên lửa hộ tống. Rồi chúng
ta có cả tàu ngầm, sắp tới, 2014, sẽ có tàu ngầm, đầy đủ.
Những cái đó để bảo vệ tổ quốc, chứ
không phải dùng những cái đó để mà đi làm việc nọ việc kia. Tốt nhất là có để
mà thực hiện quyền tự vệ, mà tốt nhất là không phải dùng. Còn dùng thì là vạn
bất đăc dĩ.
Như vậy, tình hình đất nước của chúng
ta hiện nay, chúng ta đang triển khai rất nhiều vùng biển. Tình hình Biển Đông,
chưa hề lúc nào yên ổn cả bởi vì tất cả đều là từ lợi nhuận quốc gia dân tộc,
từ vấn đề nọ vấn đề kia. Cho nên, trong tất cả những vấn đề phải đặc biệt lưu ý,
để làm sao trong công tác quản lý tổ chức của chúng ta, chúng ta quản lý được
con người, chúng ta quản lý được tất cả người của chúng ta.
Và hy vọng rằng thông qua buổi thông
tin này, để chúng ta nắm vững hơn những thông tin cơ bản của Đảng, để chúng ta
lãnh đạo, chỉ đạo đội ngũ học sinh, sinh viên trong quyền hạn của mình.
Chúng ta nắm được tình hình như vậy để
làm gì? Với các đồng chí, với nhãn quang chính trị, với tư duy sâu sắc, với am
hiểu về mặt tri thức, chắc chắn chúng ta sẽ có lòng tin và củng cố lòng tin. Và
thông qua lòng tin của các đồng chí, thì sẽ góp phần, một là lãnh đạo, hai là
chỉ đạo những cán bộ học sinh, sinh viên của mình, để chúng ta làm tốt nhiệm vụ
bảo vệ tổ quốc.
Trước mắt là chúng ta
phải tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng, sự điều hành của Chính phủ, cố gắng làm sao đừng để cho những vấn đề gây rối loạn an
ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội.
Và hôm nay, đồng chí nào tự ái thì tôi
cũng mạnh dạn, nếu trường đại học nào còn để sinh viên tham gia biểu tình
bất hợp pháp, trước hết khuyết điểm thuộc về các đồng chí Hiệu trưởng và Ban
Giám hiệu trường đó, trước hết thuộc về Bí thư Đảng ủy – phòng quản lý sinh
viên của trường Đại học đó. Nếu để cho công an thành phố Hà Nội người ta
giữ sinh viên của mình, người ta điện mời thầy nọ mời thầy kia, ở trường nọ ở
trường kia đến nhận sinh viên của mình thì đấy là khuyết điểm của chúng ta.
Và tôi hy vọng rằng, tất cả các thầy với
trách nhiệm và với lòng tin, chúng ta sẽ không để những trường hợp đó xảy ra.
Kính thưa các đồng chí, trong khuôn khổ
buổi chiều 2 tiếng đồng hồ như vậy, tôi thông tin. Trước hết, rất cảm ơn các
đồng chí và cuối cùng xin đề nghị các đồng chí một chữ thôi, đó là: đồng tâm,
đồng chí, đồng ý, đồng lòng và đồng làm, phải làm thôi không có cách nào khác.
Đồng tâm, đồng chí, đồng ý, đồng lòng, phải làm, làm nhiều hơn nói chứ đâu đó
ta nói nhiều hơn làm, cái đó thưa các đồng chí đừng để nhân dân bảo chúng ta…(không
nghe rõ), đừng có làm như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét